Lúc Phong Thiên Tuyển đi vào, Trạm Lam dựa vào ghế, ngồi bên cửa sổ
đọc sách, ánh mặt trời buổi chiều chiếu lên người cô, thoạt nhìn giống
như ảo giác hư vô. Thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ lướt qua, thổi bay mái
tóc dài, có lẽ cảm thấy ngứa, cô không kiên nhẫn vén tóc ra sau tai,
tiếp tục đọc sách.
Nhìn từ rất xa thấy cô co lại thành một điểm nhỏ.
« Xem sách gì mà nhập tâm thế ? » Không biết từ lúc nào hắn đã đi đến bên cạnh cô.
Trạm Lam còn đang chú ý trong sách, vô thức trả lời : « A Study in Scarlet. »
Không ngờ cô sẽ thích kiểu sách này, Phong Thiên Tuyển nhíu mày :
« Có hứng thú thôi hay là muốn nghiên cứu làm thế nào mới giết được
người ? Hay là một ngày nào đó em muốn dùng nó để đối phó với tôi ? »
Bàn tay lật sách của Trạm Lam cứng đờ, dường như lúc này mới tỉnh táo lại.
Phong Thiên Tuyển đứng ngược sáng nên không nhìn rõ được vẻ mặt của
hắn, Trạm Lam bị chiếc bóng lớn của hắn bao phủ, càng có vẻ nhỏ nhắn
xinh xắn.
Không đoán ra được hắn đang suy nghĩ gì, Trạm Lam không trả lời.
Phong Thiên Tuyển cũng không định kéo dài đề tài này, chỉ coi như thuận miệng hỏi vậy.
« Lấy ra đây. » Bỗng nhiên hắn nói.
Trạm Lam nghi hoặc: “Cái gì?”
« Thứ mà em đã tráo của La Ni. »
Trạm Lam mím môi, gấp sách lại, muốn đi xuống khỏi ban công, Phong
Thiên Tuyển lại chặn ở đấy. Cô ngẩng đầu nhìn hắn, Phong Thiên Tuyển vô
cảm nhìn cô một lúc, cuối cùng lui về sau một bước.
Trạm Lam tới bên giường, lôi ra rương hành lí mà cô mang đến, một
khẩu súng lục màu đen nằm trên chồng quần áo, không hề che lấp, hình như cô vốn dĩ chưa từng nghĩ tới việc giấu nó đi.
Cô cầm nó lên, khá nặng cho nên tay cô cũng run rẩy.
Phong Thiên Tuyển liếc cô một cái, nhận lấy, thứ có thể cướp đi mạng
người trong tay hắn chẳng khác gì đồ chơi, thờ ơ xoay nó, thấy Trạm Lam ở bên cạnh đang kinh hồn táng đảm, sợ hãi vật kia sẽ cướp cò, hại đến
người vô tội.
« La Ni coi thứ này còn quan trọng hơn tính mạng, thế mà em lại có
thể lấy được từ chỗ hắn, thần không biết quỷ không hay. Giang Trạm Lam,
em luôn có cách khiến tôi kinh ngạc. » Hắn dùng tay còn lại nâng cằm cô, nhìn thẳng vào đáy mắt : « Có điều tôi tò mò nhất là khi em lấy được
thứ này, liệu có từng muốn dùng nó giải quyết tôi không ? »
Cô kinh ngạc, quên cả trả lời hắn.
Vẻ mặt Phong Thiên Tuyển không thay đổi, nhưng đôi mắt đen thì từ từ xuất hiện tia sáng nguy hiểm hung ác.
Cô bị dọa, lập tức lắc đầu.
Phong Thiên Tuyển cong môi cười, cúi người dán lên tai cô, hơi thở
nóng rực lướt qua hai má Trạm Lam : « Cho dù có đi nữa thì tôi khuyên em nên làm một lần nữa, vì cơ hội tốt nhất đã lỡ mất rồi. »
Nói xong, hắn nghiêng đầu, đôi môi lạnh lẽo nhẹ nhàng dán lên môi cô, giọng nói thô ráp : « Nhớ buổi tối đến phòng tôi, ngoan. »
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT