Cô chuẩn bị một số quần áo và giầy dép cho vào trong va ly hành
lý, gửi email cho giáo sư muốn xin nghỉ nửa ngày, tìm một bức ảnh chụp
của Giang Tử Hành để vào ví… Cuối cùng là gọi điện thoại cho Hạ Liên
Triết.
Cô đoán chừng anh còn đang bận vì điện thoại chuyển sang chế độ
hộp thư thoại. Cô nghe được từ di động truyền tới giọng nói máy móc của
nữ nhân viên tổng đài, Trạm Lam đột nhiên không biết nên làm gì. Than
nhẹ một tiếng, tắt di động, có lẽ không nên nói gì thì tốt hơn.
Ngày hôm sau, khi La Ni xuất hiện ở trước cửa nhà trọ của cô, Trạm Lam không kinh ngạc chút nào.
Hình như hắn là vệ sĩ của Phong Thiên Tuyển, cao lớn, cường tráng,
nói năng thận trọng, nhìn qua thực không có sự ấm áp của con người.
Mà cô đã không chỉ một lần nhìn thấy Phong Thiên Tuyển cười, nhưng
cái loại tươi cười này ngược lại làm cho cô cảm thấy rất nguy hiểm.
Xe đang chạy ở trên đường, ngoài cửa xe hiện lên khung cảnh hoàn toàn xa lạ. Trạm Lam im lặng ngồi ở ghế sau, trong lòng tuy tim đập thình
thịch, những vẫn không hỏi gì. Cô biết dù có hỏi cũng chưa chắc nhận
được câu trả lời.
Cô không thể biết trước tương lai mình như thế nào, giống như khi ở
trưòng học, dứt khoát kiên quyết cự tuyệt Phong Thiên Tuyển, cũng không
biết trước sẽ có ngày cô lại ngồi trên xe của hắn, không biết sẽ được
đưa tới đâu.
Giờ phút này cô mới nhận thức được, trong cuộc sống này, thứ xuất hiện nhiều nhất chính là chuyện xấu.
Chiếc xe dừng lại ở vườn hoa của một ngôi biệt thự, Trạm Lam xuống
xe, lập tức liền có người tiến đến lấy hành lý trong cốp xe cho cô.
“Anh La.” Người nọ lên tiếng.
La Ni gật đầu , rời đi, chỉ để lại một câu: “Chăm sóc Giang tiểu thư cho tốt.”
Trạm Lam không để ý tới bọn họ liền đi thẳng vào trong biệt thự. Tuy
rằng vừa ở bên ngoài cũng có thể tưởng tượng ra bên trong sẽ rất tráng
lệ, nhưng đến khi bước vào vẫn không khỏi kinh ngạc.
Biệt thư được xây và trang hoàng theo phong cách châu Âu, cho dù là
sô pha hay bàn trà và những vật trang trí khác đều nhìn ra được giá
trị xa xỉ của nó. Phòng khách rất lớn, tập trung được sự chú ý của mọi
người, đối diện là một lò sưởi bằng gạch đỏ.
“Cái lò sưởi kia chỉ là để trang trí thôi, những thứ khác trong
biệt thự đều là thật, trước đây có một năm, có mấy người bạn của
Phong tiên sinh đến, đốt lửa lên chơi một chút, sau không cẩn thận lại
thiêu hủy hơn phân nửa phòng khách, hủy luôn cả bức tranh mà Phong tiên
sinh đã bỏ ra hơn sáu trăm ngàn để mua, từ đó về sau, Phong tiên sinh
liền đổi lò sưởi trong nhà thành đồ giả.”
Trạm lam quay đầu lại, nhìn thấy phía sau là một người đàn bà trung niên.
Người đàn bà kia cười: “Giang tiểu thư, tôi là quản gia ở đây, cô có thể gọi tôi là dì Tô.”
Trạm Lam từ nhỏ cũng đã được nuôi dạy tương đối tốt, lễ phép nói: “Dì Tô.”
“Giang tiểu thư đi đường chắc hẳn cũng đã mệt, tôi đã cho người chuẩn bị phòng tắm cho cô, phòng của cô ở trên tầng hai, cô nên đi ngâm mình
để thư giãn một chút.”
“Cám ơn dì.” Trạm Lam xoay người muốn đi lên tầng, đi đến lưng chừng bỗng nhiên dừng lại, xoay người, dì Tô vẫn còn đứng nguyên ở vị trí cũ
mỉm cười với cô.
“Anh ấy…” Trạm Lam mím môi, cảm thấy có chút khó có thể mở miệng, “Đêm nay, anh ấy có về không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT