Bà mở cửa lớn để Trạm Lam đi vào, tiện thể xách hành lý giúp Trạm Lam.
Trạm Lam vừa vào trong vừa hỏi : « Vú Lưu, dì con sao rồi ? »
« Ở trong kia kìa, mấy ngày nay trời âm u, con cũng biết đấy, chân bà ấy không tốt nên vẫn ở trong phòng thôi. »
Mở cửa ra, bên tay trái là một cầu thang hẹp.
Bước từng bước một lên tầng, lại đẩy cánh cửa phòng ngủ ra, Trạm Lam nhìn sang phía ban công.
Người phụ nữ đang ngồi trên ghế mây, nghe tiếng động liền chậm rãi quay đầu lại, khi thấy Trạm Lam thì trên mặt thoáng qua vẻ kinh ngạc nhưng rất nhanh đã biến mất.
Trạm Lam đi vài bước vào phòng, đóng cửa lại.
« Dì. » Cô nhẹ nhàng gọi.
Diệp Mẫn không có biểu cảm gì đáp một tiếng, hỏi: “Sao cháu lại về?”
Đối với phản ứng này của Diệp Mẫn, Trạm Lam đã thành quen rồi, cô hơi mím môi, đứng tại chỗ, trả lời: “Gần đây có thời gian rảnh nên về xem sao. Dạo này thời tiết không tốt, cháu nghe vú Lưu nói chân của dì…”
“Chân của tôi không phải chuyện cô cần quan tâm, hiểu chưa?” Diệp Mẫn cắt ngang lời Trạm Lam.
Trạm Lam khẽ cụp lông mi xuống, những lời quan tâm đều nghẹn trong ngực, không nói ra nổi.
Diệp Mẫn thấy cô như vậy thì cũng biết mình quá nóng nảy: “Thôi, cũng đã về rồi, nói mấy chuyện này cũng chẳng ích gì. Buổi tối bảo vú Lưu làm mướp đắng nhồi thịt mà cháu thích nhất đi, chắc lâu lắm rồi không ăn.”
Nghe thế, gương mặt Trạm Lam mới xuất hiện nụ cười, gật đầu: “Đúng là lâu lắm rồi.”
Diệp Mẫn cũng cười, nhưng nếp nhăn khi cười trên mặt không sâu: “Cháu thích ăn gì vú Lưu đều biết, đợi vú Lưu đi mua thức ăn, buổi tối chúng ta ăn cơm sớm một chút.”
“Vâng.” Trạm Lam gật đầu cười.
Vú Lưu đúng là hiểu rõ mười phần khẩu vị của Trạm Lam, làm đầy một bàn thức ăn, toàn những món cô thích nhất.
“Tiểu Niệm, ngày trước con thích nhất mấy món này, sau khi con đi cũng lâu rồi vú chưa làm, nếm thử đi, xem tay nghề của vú Lưu có bị thụt lùi không.” Vú Lưu gắp một miếng thịt cho Trạm Lam.
Trạm Lam cắn một miếng, chun mũi lại.
Vú Lưu căng thẳng hỏi: “Sao vậy, khó ăn lắm à?”
Trạm Lam liếc nhìn vú Lưu, sau đó chậm rãi nở nụ cười: “Thật sự là ngon chết đi được, so với bào ngư vây cá còn ngon hơn!”
“Đứa bé này, làm vú sợ muốn chết!” Vú Lưu cười nhẹ, lại gắp rất nhiều vào bát Trạm Lam: “Vậy ăn nhiều một chút, mấy thứ bào ngư vây cá đó có gì ngon chứ, còn chẳng có dinh dưỡng bằng mấy món này.”
Đúng là Trạm Lam cũng chẳng thích mấy thứ kia, có điều đồ ăn ở nhà hàng không có hương vị gia đình nên luôn thấy khó ăn. Chỉ là Phong Thiên Tuyển…
Nhận ra mình lại suy nghĩ tới người mình không nên nghĩ, trong lòng Trạm Lam chợt trùng xuống, vẻ mặt vui đùa nháy mắt liền biến mất.
Vú Lưu không để ý, chỉ gắp thêm đồ ăn cho Trạm Lam, Diệp Mẫn lại nhìn rất rõ, trong lòng bắt đầu suy tính.
Ăn cơm xong, vú Lưu dọn dẹp trong phòng ăn, Trạm Lam rót trà hoa hồng mà Diệp Mẫn thích nhất, bê vào phòng ngủ của Diệp Mẫn.
Đẩy cửa phòng ra, Diệp Mẫn vẫn giống như ngày thường, lau chùi ảnh chụp treo trên tường.
Phần lớn ảnh chụp là dáng vẻ khi còn trẻ của Diệp Mẫn, vô cùng xinh đẹp, tóc dài đen nhánh xõa bên vai, bà thích nhất là váy liền màu đỏ, đeo thêm một chuỗi vòng trân châu trên cổ, thoa thêm son môi, cho dù là ở thời đại này cũng có thể khiến cho đàn ông rung động.
Cho tới hôm nay, Diệp Mẫn vẫn có vẻ xinh đẹp của ngày xưa, chỉ là không còn nét quyến rũ khi ấy nữa, thậm chí trên mặt còn có thêm một phần đau buồn.
Trạm Lam biết, khi Diệp Mẫn lau chùi ảnh thì không thích bị người ta làm phiền, thế nên cô nhanh chóng đặt trà lên bàn, định ra ngoài.
“Tiểu Niệm.” Bỗng nhiên, Diệp Mẫn gọi tên cô.
Trạm Lam dừng bước, xoay người nhìn về phía Diệp Mẫn.
Ánh mắt Diệp Mẫn dừng lại trên một tấm ảnh, đó là ảnh chụp chung của bà và một người đàn ông, cũng là bức ảnh mà Diệp Mẫn quý trọng nhất.
Ngón tay bà chậm rãi vuốt ve hình người đàn ông, lưu luyến không thôi.
“Một mình sống ở đấy có quen không?” Diệp Mẫn hỏi.
Ánh mắt Trạm Lam cũng dừng lại trên tấm hình dưới tay Diệp Mẫn, nhìn một lúc lại chuyển qua mặt Diệp Mẫn, gật đầu: “Không có gì là quen hay không quen, đều là sống cả, ở nơi nào cũng như nhau.”
Bàn tay Diệp Mẫn dừng lại, quay đầu hỏi: “Cháu trách dì phải không, để một mình cháu ở lại đó đối mặt với những chuyện xấu xa kia?”
Trạm Lam mím mím môi, không trả lời.
Diệp Mẫn thở dài một tiếng.
Trạm Lam vẫn không muốn Diệp Mẫn tự trách mình, đành cố cười: “Không đâu, dì à, cháu biết dì tốt với cháu, muốn tốt cho… cha cháu.”
“Cháu biết thế là được rồi.” Diệp Mẫn chậm chạp hỏi: “Khi nào thì cháu định trở lại?”
Ánh mắt mong chờ của Trạm Lam, Diệp Mẫn không nhìn thấy, hoặc là nhìn thấy cũng làm như không thấy.
Mắt Diệp Mẫn lại trở về trên mặt người đàn ông sóng vai với mình trong ảnh, bình tĩnh nói: “Càng nhanh càng tốt, cháu cũng biết đấy, ở đây thời gian càng dài thì càng dễ bị người ta phát hiện.”
Trạm Lam cụp mắt xuống: “Vâng, cháu biết rồi. Cháu sẽ nhanh chóng đi khỏi đây.”
Đi ra khỏi phòng Diệp Mẫn, đóng cửa phòng lại, Trạm Lam dựa vào tường, nhìn lớp sơn đang bóc tróc dần trên đỉnh đầu.
Không biết vú Lưu đã đứng cạnh cô từ khi nào, nhẹ nhàng vỗ vai cô, an ủi : « Tiểu Niệm, vú biết con rất khổ sở, nhưng đừng trách dì của con. Bà ấy cũng rất yêu con. »
Trạm Lam cười khổ : « Thật sao vú Lưu. »
Vú Lưu có chút khổ sở, không biết nên an ủi cô gái giống như đứa trẻ lạc đường này thế nào.
Đành nhẹ nhàng ôm vai Trạm Lam, giống như mẹ con ôm nhau, Trạm Lam ngoan ngoãn dựa vào lòng vú Lưu, một lúc lâu sau mới rầu rĩ nói : « Vú Lưu, nếu vú là mẹ con thật thì tốt quá. »
Nghe những lời này, vú Lưu cũng đỏ mắt.
Sáng sớm hôm sau, Trạm Lam tới một nhà nghỉ trong thị trấn, dùng chứng minh thư mới mà Chu Hân Nhã làm cho mình để làm thủ tục đặt phòng.
« Cô cần ở mấy hôm ? » Nhân viên lễ tân hỏi.
Trạm Lam nói : « Hai ngày đi. » Có lẽ chỉ một thời gian ngắn cô sẽ đi.
« Vâng, cô dùng thẻ hay tiền mặt. »
Trạm Lam do dự một chút, liền đưa thẻ của Chu Hân Nhã cho nhân viên : « Quẹt thẻ, cảm ơn. »
Ở địa phương nhỏ này mọi thứ đều rất đơn giản, nhanh chóng, Trạm Lam đi vào căn phòng vừa thuê.
Diện tích chỉ khoảng 10 mét vuông, ánh sáng cũng không tốt, một cái giường, một phòng vệ sinh, một ti vi.
Dù sao cũng đủ để cô ngủ qua đêm.
Không có tâm trạng xem ti vi, Trạm Lam lấy quyển tư pháp dày cộp trong hành lý ra. Đây là thứ duy nhất cô mang đi từ Tri Cảnh Viên.
Trong lúc không để ý đã xem đến tận tối, nhân viên phục vụ vào hỏi cô cần dùng cơm trong phòng không, Trạm Lam cảm thấy chỗ này phục vụ khá tốt, nhưng hiện giờ cô không muốn ăn gì cả, lắc đầu, cuối cùng lại gọi một chai rượu vang đỏ.
Cô không giỏi uống rượu, lần trước thất thố vì uống rượu ở câu lạc bộ với Phong Thiên Tuyển và Tô Vĩ Tín khiến cô rất cẩn thận, không chạm vào bất kì loại đồ uống có cồn nào.
Nhưng hôm nay, cô muốn say.
Uống hết nửa chai mới phát hiện tuy độ cồn của loại rượu này không cao nhưng tác dụng lại kéo dài, nửa đêm về sáng cô đau đầu, không ngủ yên được, cứ mở to mắt chờ bình minh.
Ngồi trên bệ cửa sổ nhìn mặt trời mọc ở phía đông, nhìn ánh sáng rực rỡ chiếu lên từ phía chân trời.
Mãi đến khi bị gió thổi làm đầu đau dữ dội hơn, Trạm Lam mới leo xuống khỏi bệ cửa.
Tắm rửa sạch sẽ mùi rượu trên người, cô thay một bộ quần áo mới.
Không lâu sau thì có tiếng đập cửa.
Trạm Lam nhíu mày nhìn đồng hồ trên tường, 6 giờ 45 phút.
Thông thường lúc này nhân viên phục vụ sẽ không tùy tiện gõ cửa phòng khách, hơn nữa cũng không gõ thô lỗ như vậy.
Trong lòng xuất hiện dự cảm, cô biết người đằng sau cánh cửa kia là ai nhưng Trạm Lam vẫn lên tiếng hỏi: “Ai đấy?”
Đương nhiên đối phương không trả lời.
Cô hít sâu một hơi, nhìn cánh cửa phòng một lúc mới chậm rãi đi mở cửa.
Cửa phòng chỉ mở ra một khe nhỏ, người bên ngoài liền không kiên nhẫn đẩy hẳn ra, Trạm Lam bị lực đẩy mạnh lùi về sau một bước.
Trước mắt cô xuất hiện gương mặt tuấn tú rất đáng đánh đòn của Thịnh Khải.
Hắn cười cợt nhìn Trạm Lam, nói: “Họa thủy, cô đúng là làm khó tôi đấy!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT