Tiểu Thúy nâng đèn lên cao.

Soi thấy khuôn mặt đen nhẻm của Tiêu An Thần trong đêm tối.

Tiểu nha đầu giật mình, thất thanh: “Vương gia, sao ngài cũng ở đây?”

Nàng giơ đèn, chiếu từ trên xuống dưới ta và hắn.

Dưới ánh đèn vàng ấm, Tiêu An Thần cưỡi trên người ta, đè ta xuống đất…

Ta và Tiêu An Thần đồng thời đỏ mặt, vội bật ra.

Tiểu Thúy “oa” một tiếng.

Buột miệng: “Vương gia, ngài biết hết rồi? Biết Vương phi là thiếu gia giả dạng rồi?”

Tiêu An Thần “a” một tiếng, kinh hãi hỏi: “Cái gì?”

Hắn vung tay, túm lấy ta vốn đang lén lút nhích đi, định bỏ chạy.

“Tiểu Phú, giải thích, ta muốn ngươi giải thích!”

Trong phòng ngủ, đèn đuốc sáng trưng.

Dưới ánh mắt khó tin của Tiêu An Thần, ta rửa sạch lớp dầu đen, gỡ bỏ vết sẹo ngang mặt.

Lộ ra dung mạo vốn có.

Mắt Tiêu An Thần trợn tròn.

Rồi ta lại khẽ điểm chút son phấn.

Tiêu An Thần há hốc miệng:

“Trời ạ, là Vương phi của ta. Khoan, vậy lúc đó cắn ngươi, không phải chó, là ta?”

Ta bình tĩnh gật đầu.

Tiêu An Thần hoảng hốt, lúng túng, ấp úng.

“Nhưng… nhưng… cái đó… rõ ràng là nữ tử mà.”

Ta ngoắc tay với hắn.

Đợi hắn đến gần, ta lấy hết dũng khí, nhắm mắt, “xoạt” một cái mở vạt áo.

Lộ ra thân thể trơn láng.

Tiêu An Thần hít một hơi lạnh.

Lâu thật lâu không thấy phản ứng.

Ta khẽ mở mắt, cảm nhận bàn tay ấm áp chạm vào hông ta.

Tiêu An Thần quan sát cơ thể ta, ánh mắt cực kỳ phức tạp, lông mày dần nhíu lại.

Ta hít sâu một hơi.

Dù ta tự nhìn mình thế nào, ở thời đại này, người thường vẫn sẽ xem cơ thể dị thường như ta là quái vật.

Sự yêu mến của Tiêu An Thần, chỉ dựa trên việc ta là “nữ tử”.

Chẳng có gì to tát.

Tránh bàn tay hắn, ta kéo áo kín lại, bình tĩnh bái xuống đất.

“Sự đã đến nước này, Vương gia biết hết rồi. Dù là ngài báo lên hoàng thượng trị ta tội khi quân, hay ngài tự xử lý, ta đều chấp nhận.”

Tiêu An Thần thở dài một tiếng.

Hắn kéo ta đứng lên, đưa tay buộc lại áo cho ta.

“Đừng sợ, ta không trách ngươi.”

Tiêu An Thần ngẩng đầu, trong mắt lại lấp lánh ánh nước.

“Ta chỉ đột nhiên thấy xót xa, những năm qua, ngươi sống hẳn chẳng dễ dàng gì, phải không?”

10.

Hả?

Phản ứng của Tiêu An Thần khiến ta bất ngờ.

Trong lòng bỗng mềm mại lạ thường.

Để che giấu cảm xúc chẳng rõ này, ta tùy ý nói:

“Không sao đâu Vương gia, chỉ cần ta ngụy trang một chút, ta chính là tên khoai tây còi, ai mà nghĩ ta có thể biến thành thế này, haha, haha.”

Mặt Tiêu An Thần đỏ bừng vì ngượng.

“Tiểu Phú, ngươi… ta… ai da, đừng thù dai thế.”

Mọi chuyện đã rõ ràng, ta đơn phương nghĩ hôn sự này chắc chắn tan.

Nhưng Tiêu An Thần không cho ta đi.

Hắn chặn cửa, nghiêm túc nói.

“Ngươi đi bây giờ, vị trí Vương phi để ai đảm đương? Còn Tiểu Phú biến mất, huynh đệ hỏi ta, ta trả lời thế nào? Nói Vương phi và Tiểu Phú cùng bỏ trốn? Ai tin nổi? Thể diện ta biết để đâu?”

Ta khoanh tay: “Vương gia, ngài nói xem phải làm sao?”

Tiêu An Thần nghiến răng.

“Ngươi cứ ở lại đi, dù muốn hòa ly, cũng phải đợi một thời gian.

“Trong lúc này, ngươi ở lại, giúp ta che giấu.”

Ta suy nghĩ một lát, thấy hắn nói cũng có lý.

Thành thân chưa bao lâu đã hòa ly, quả thật bất lợi cho thanh danh tỷ tỷ.

Huống chi, chuyện này vốn là nhà họ Diệp ta sai trước.

“Được, nói trước nhé, không được lật lại chuyện cũ, lần này là ngài bảo ta ở lại.”

Tiêu An Thần gật đầu như giã tỏi.

Đêm đã khuya.

Nhưng giờ ngủ thế nào?

“Vương gia, ta trải chiếu nằm dưới đất nhé.”

Những chuyện trước đây, coi như bất đắc dĩ mà làm.

Tiêu An Thần biết sự thật, hẳn không đối tốt với ta như trước.

Chúng ta cũng khó mà ngủ chung giường nữa.

Nhưng Tiêu An Thần không đồng ý.

“Ngươi nói sai rồi, lúc chiến sự căng thẳng, chúng ta chưa từng ngủ chung giường sao? Hơn nữa, Vương gia Vương phi ngủ riêng, nếu người ngoài biết, chẳng phải sẽ hiểu lầm chúng ta bất hòa?”

“Ài, nếu mẫu hậu biết, chắc chắn sẽ lo lắng, cho rằng chúng ta không cố gắng sinh con~”

“Ngươi muốn bị gọi đi nghe bà ấy càm ràm không? Ồ đúng rồi, mẫu hậu có khi còn mời thái y điều trị cơ thể cho ngươi. Đến lúc đó, e là thân phận sẽ bị lộ mất!”

Tiêu An Thần nghiêm túc, đàng hoàng nói:

“Ta không dọa suông, ngươi tự nghĩ xem, có đúng không?”

Đáng giận nhất là, ta lại thấy hắn nói rất đúng.

Tiêu An Thần cười hài lòng, vỗ vỗ bên cạnh mình.

“Vậy nên, lại đây, Tiểu Phú.”

Nằm cạnh hắn, Tiêu An Thần rất tự nhiên kéo ta vào lòng.

Ta cứng người, không biết nên để tay ở đâu.

Muốn thoát khỏi cái ôm quá đỗi ấm áp này, lại nghe hắn đĩnh đạc nói:

“Trước đây chúng ta đều ngủ thế này, nếu sáng mai tỳ nữ tỉnh dậy, lật chăn thấy hai ta cách nhau tám trượng, chẳng phải sẽ nghi ngờ sao?”

Ta: …

Ta muốn nói, Tiểu Thúy chưa bao giờ có thói quen lật chăn.

11.

Để ta thuận tiện xoay chuyển giữa hai thân phận, Tiêu An Thần sắp xếp cho ta một chức vị nhàn nhã.

Mỗi tuần chỉ cần tuần tra hai ngày, thời gian còn lại có thể yên tâm ở trong biệt phủ của Vương phi.

Hôm nay, sau khi hoàn thành nhiệm vụ trở về viện, ta phát hiện cái hốc ta đào đã bị bịt kín.

“? Má nó đứa nào làm?”

Ta dùng chủy thủ đào bới vài cái, song cứng như tường đồng vách sắt.

Giờ làm sao vào được?

Không thể đi cửa chính được, chẳng lẽ phải trèo tường?

Dù những ngày qua được Tiêu An Thần bồi bổ không ít, nhưng thân thủ ta vẫn

Ta chẳng tốn sức, leo lên dễ dàng.

Chỉ là nhìn xuống dưới.

Trời đất, cao quá!

Ta vội ôm chặt tường.

Thầm nghĩ: Quả nhiên người không thể sống an nhàn quá lâu, kỹ năng cơ bản cũng thoái hóa.

Đang do dự, Tiêu An Thần từ hành lang thò đầu ra.

“Tiểu Phú, ngươi đang làm gì thế?”

Ta nghẹn lời.

Ngươi mù à?

Ta không dám nhảy nữa!

Nhưng vẫn mạnh miệng: “Hôm nay phong cảnh tuyệt đẹp, ta trèo cao thưởng hoa, nơi đây đúng là mang một nét độc đáo khác lạ.”

Tiêu An Thần “phì” một tiếng bật cười.

“Vậy sao ngươi mặc nam trang? Không sợ người khác thấy à?”

Ta trừng mắt nhìn hắn.

Tiêu An Thần lập tức ngừng cười, dang tay ra.

“Được rồi, không trêu ngươi nữa, nói lời dễ nghe, ta đón ngươi.”

Đại trượng phu không ăn thiệt trước mắt.

Ta quá hiểu Tiêu An Thần, lập tức nũng nịu: “Ca ca tốt, huynh đón người ta đi mà~”

Mặt Tiêu An Thần đỏ rực thấy rõ.

Hắn nhe răng, vẻ mặt thỏa mãn.

Chậc, đồ vô dụng!

Ta vững vàng đáp xuống vòng tay hắn.

Vừa định nhảy xuống, eo lại bị hắn giữ chặt.

“Ngươi… ngươi làm gì? Cẩn thận bị người thấy!”

Tiêu An Thần đặt ngón trỏ lên môi ta.

“Suỵt, có người đến!”

Lời hắn chưa dứt, ta đã nghe tiếng bước chân từ một bên truyền tới.

Tiểu Thúy và vài nha đầu vui vẻ nói: “Hôm nay chưa thấy Vương phi, Vương phi đâu rồi?”

Ta ra sức đấm Tiêu An Thần, bảo hắn thả ta xuống để trốn.

Hắn lại chẳng chịu, vung áo choàng, che kín ta trong nam trang.

“Vương phi ở đây, hôm nay ta dẫn nàng đi chơi, mệt đến ngủ rồi, các ngươi nhỏ tiếng chút.”

Ta đành giả vờ ngủ say.

Tên xấu xa này lại nhân lúc áo choàng che chắn, không có ý tốt nhéo eo ta một cái.

Eo ta toàn thịt ngứa, giật mình muốn bật dậy, nhưng cố kìm lại.

Tiêu An Thần kinh ngạc: “Vương phi, nàng tỉnh rồi? Vi phu đưa nàng về nghỉ nhé!”

Hết cách, ta đành nặn giọng: “Đa tạ phu quân~”

Tiếng nha đầu reo hò vang lên.

“A a a, Vương phi thật hạnh phúc, Vương gia sủng nàng quá! Hắn siêu siêu yêu nàng!”

Ta ở bên trong áo choàng hung hăng lườm một cái.

Sủng cái rắm?

Yêu cái rắm?

Đó là các ngươi không thấy, dáng vẻ hắn núp dưới áo choàng, nhéo eo ta xong lại bóp mông ta!

Tiêu An Thần, ngươi muốn chết à!

12.

Ta đào thêm một cái hốc nữa ở góc tường.

Hốc lại bị bịt kín.

Ta cố leo tường, Tiêu An Thần đứng dưới hành lang lại đúng lúc thò đầu ra.

Ta: …

Mẹ nó, coi ta là kẻ ngu đó hả?

Ta nghiến răng, lại đào thêm một hốc nữa.

Đến tối, ta giả vờ ngủ.

Chừng canh ba, Tiêu An Thần quả nhiên đi dậy.

Hắn ghé bên tai ta gọi mấy tiếng, xác định ta ngủ say rồi, mới lén lút rời giường.

Ta vội bám theo.

Ta thấy hắn ngồi bên hốc, vừa vui vẻ trộn bùn, vừa cười khanh khách.

“Hì hì, hôm nay lại được ôm thê tử! Bịt hốc lại, ta bịt hết! Để xem ngươi chui kiểu gì, hahaha!”

Rồi Tiêu An Thần chổng mông, hì hụi nhét bùn vào hốc.

Ta: …

Nếu không tận mắt chứng kiến, ta thật sự không tin, tên này lại là chiến thần được ngoại bang truyền tụng.

Cốt khí cao quý lạnh lùng đâu?

Ta xách đèn, ngồi xổm cạnh hắn, âm u nói:

“Vương gia, cần ta giúp ngài không?”

Tiêu An Thần cứng người, chậm rãi quay đầu.

Khoảnh khắc thấy ta, hắn hét lên một tiếng đầy chói tai, hai mắt trợn ngược.

Ta nhanh tay bóp cổ hắn: “Không được giả ngất! Nói, ngươi bịt hốc lại làm gì?”

Tiêu An Thần gạt tay ta ra, ho sặc sụa.

Hắn đánh trống lảng:

“Tiểu Phú, ngươi tóc tai bù xù, cầm đèn soi mặt, lại mặc y phục màu trắng, đáng sợ lắm có biết không?

“Ồ? Sao ta lại ở đây? Haha, hóa ra ta còn mộng du nữa à?

“Đi đi, về ngủ thôi.”

Tiêu An Thần tự lẩm bẩm, bước chân định quay về.

Ta túm cổ áo hắn, đẩy vào tường.

“Tiêu An Thần, ta chỉ cho ngươi một cơ hội, ngươi có thích ta không?”

13.

Tiêu An Thần há hốc miệng.

Rõ ràng không ngờ ta thẳng thắn thế.

Hắn luống cuống, vội giải thích:

“Nói gì thế? Ngươi không phải huynh đệ của ta sao, Tiểu Phú? Thực ra, ta không thích ngươi đâu, có nam nhân nào mà lại thích huynh đệ của mình, đúng không? Haha, nhìn kìa, tối nay sao sáng quá, ồ, tối nay không có sao.”

Ta nhướng mày.

“Ba!”

“Hai!”

Tiêu An Thần kêu to, ôm lấy eo ta:

“Đừng đếm, đừng đếm!”

“Ta nói thật trước, ta cũng không chắc đây có phải thích hay không, nhưng ta khao khát được gần gũi, ôm hôn ngươi.”

“Nếu ngươi chỉ là Vương phi, ta có thể không do dự nói ta thích ngươi, nhưng Tiểu Phú, trước đây ngươi là huynh đệ vào sinh ra tử với ta. Những năm qua ngươi ở bên ta, ta thực sự xem ngươi như đệ đệ, chưa từng có ý nghĩ không an phận. Chỉ là giờ… haiz, chẳng ai dạy ta, muốn hôn, muốn ôm huynh đệ của mình rốt cuộc là cảm xúc gì.”

“Ta biết ta hơi khốn nạn, ta rất rối bời, nhưng ngươi đừng ghê tởm ta, được không?”

Câu cuối, đã mang chút ý cầu xin.

Nhưng ta lại hiểu được nhiều hơn thế.

Hiểu được giằng xé trong lòng Tiêu An Thần, nỗi khổ tâm của hắn.

Chỉ vì hắn coi ta là huynh đệ.

Dằm trong tim hắn không phải là cơ thể dị thường của ta.

Ta chậm rãi nhận ra.

Hóa ra ta tự cho là mình vô tư, kỳ thực cũng chẳng can đảm đến thế.

Ta cúi đầu, nhìn vào đôi mắt chân thành của hắn.

Mười mấy năm trước, lưỡi dao kề cổ ta của tộc nhân, vượt qua thời gian.

Trong đêm bình thường này, người ta thầm ngưỡng mộ đã dùng sự dịu dàng lớn nhất, mài mòn đi lưỡi dao sắc bén.

Thế nên, dù Tiêu An Thần không hay biết, lòng ta vì hắn mà dậy sóng ngập trời.

Ta nhắm mắt.

Rồi lại mở ra.

Mọi thứ trở lại bình yên.

Thích huynh đệ chẳng có gì ghê tởm.

Nếu Tiêu An Thần nói hắn không hiểu.

Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play