Người có hôn ước với Hoài vương Tiêu An Thần chính là tỷ tỷ của ta, Diệp Thời.

Nhưng kẻ sắp sửa cùng Tiêu An Thần chung chăn gối e rằng lại là đệ đệ của Diệp Thời, Diệp Phú.

Chính là ta đây.

Lúc này, nến đỏ chập chờn lay động, khăn hỷ tỏa ra mùi hương thơm ngát.

Ta ngồi bệt trên long sàng, hít sâu một hơi để trấn tĩnh.

Chuyện cưới xin hóa ra lại nhọc nhằn đến thế.

Chẳng trách tỷ tỷ ta “vút” một cái đã cao chạy xa bay, nhất quyết đẩy cái gánh nặng này sang cho ta.

“Kẽo kẹt”, cánh cửa được đẩy ra.

Ta vội vàng ngồi ngay ngắn, cố giữ dáng vẻ đoan trang.

Tiếng bước chân chậm rãi tiến gần.

Ta nuốt khan một ngụm nước bọt.

Thành thật mà nói, lòng ta vẫn có chút bồn chồn lo lắng.

Tương truyền Hoài vương phong lưu thành thói, phóng khoáng tiêu dao.

Chắc hẳn đã thử qua vô số người đẹp.

Dù dáng vẻ của ta khó phân nam nữ, thân hình mảnh mai, lại tỉ mỉ cải trang.

Nhưng vẫn khó mà đảm bảo hắn không nhận ra ta là kẻ giả mạo.

Nếu hắn thực sự phát hiện…

Đột nhiên giường gấm bên cạnh ta khẽ lún xuống một mảng.

Hoài Vương ngồi xuống cạnh ta, giọng nói ôn hòa vang lên:

“Vương phi vất vả, hẳn là đã đói rồi. Điểm tâm trong phòng e không hợp khẩu vị, vi phu đã mang đến loại bánh mềm mại hơn cho nàng.”

Ta khẽ giật mình.

Sao giọng nói này lại quen thuộc đến thế?

Ngay sau đó, tấm khăn hồng được nhẹ nhàng vén lên.

Ánh sáng bất ngờ khiến ta không quen, khẽ nheo mắt nhìn sang.

Đập vào mắt ta là một dung nhan tuấn mỹ tuyệt trần.

Hắn mỉm cười rạng rỡ nhìn ta, nhưng lòng ta lại đập loạn như trống trận.

Đúng như dự đoán, giọng nói này không phải vô tình mà quen thuộc!

Vị Vương gia nổi danh phong lưu của Đại Chiêu, hóa ra chính là chiến thần bí ẩn từng tung hoành sa trường, quét sạch ngàn quân!

Cổ tay ta run rẩy không ngừng.

Mồ hôi lạnh theo sống lưng tuôn rơi.

Vì sao ta biết được chân diện mục của chiến thần, quen thuộc giọng nói của hắn?

Bởi lẽ, ta chính là tâm phúc đắc lực nhất dưới trướng hắn, là một bộ tướng trung thành!

Hít sâu một hơi, chân ta mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất.

Lời nhận tội còn chưa kịp thốt ra.

Tiêu An Thần đã một tay ôm lấy eo ta, khẽ dùng sức, kéo ta ngồi lên đùi hắn.

Hắn nhìn vào mắt ta, ánh mắt tràn đầy lo lắng.

“Quả nhiên ta đã nói, nghi thức cưới xin quá đỗi rườm rà, khiến Vương phi mệt mỏi đến ngồi không vững. Tiểu đáng thương, mau ăn chút gì đi.”

Ta kinh hãi tột độ.

Số mình đúng là đủ khổ, vừa phát hiện Vương gia chính là chiến thần lạnh lùng, lại vô tình khám phá bí mật kinh thiên động địa thứ hai của hắn.

Đó chính là…

Chiến thần của ta, hình như là… mắc chứng mù mặt!

2.

Ta nhìn chằm chằm Tiêu An Thần, nhất thời không biết nên phản ứng ra sao.
Tiêu An Thần nghi hoặc đưa tay sờ mặt mình.

“Sao vậy? Vương phi cứ nhìn ta như thế, vi phu thẹn thùng quá.”

“Đừng để vi phu cứ phải cầm gói giấy này mãi, tay mỏi lắm rồi.”

Giọng hắn còn mang theo chút nũng nịu.

Gói giấy dầu bọc điểm tâm kia thấm chút dầu, trông như đã được hắn ấp ủ trong lòng từ lâu.

Hình như Tiêu An Thần đối xử với Vương phi của mình rất đỗi dụng tâm.

Hắn bẻ một miếng bánh táo, đưa đến bên miệng ta.

Hương thơm ngọt ngào len lỏi vào mũi, ta vốn đã mệt mỏi lại đói khát, giờ nhìn thấy món ngon, thật sự không thể kìm lòng.

“Nhoàm” một cái, ta đã ngậm trọn miếng bánh vào miệng.

Tiêu An Thần khẽ trừng mắt, lộ vẻ ngạc nhiên.

Lúc này ta mới sực nhớ, giờ đây ta là Hoài Vương phi đoan trang, hiền thục, đức hạnh, phóng khoáng!

Ta vội lấy khăn tay khẽ chấm khóe miệng, giọng điệu dẹo chảy nước:

“Vương gia, kỳ thực thiếp thân chẳng hề đói chút nào.”

Tiêu An Thần “ồ” lên một tiếng, rồi lại lặng lẽ bẻ một miếng bánh lớn hơn, đưa đến bên miệng ta.

“Đừng nói thế, cứ thoải mái mà ăn!”

Ngồi trong lòng cấp trên của mình, được hắn ôm lấy, từng chút từng chút đút đồ ăn thật sự khiến ta sởn gai ốc.

Ta gần như bị hắn ép buộc, ăn hết cả một khối bánh táo to đùng.

“No rồi chứ?”

Ta gật đầu.

Tiêu An Thần khẽ cười, đưa tay kéo màn trướng xuống.

Ngọn nến đỏ bị gió thổi tắt, trong phòng chìm vào bóng tối.

Hắn chạm vào eo ta, khẽ nhéo một cái.

“Vậy, đến lượt ta rồi.”

3.

Sáng hôm sau, ta ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao ba sào mới dậy.

Dẫu đã được Hoài Vương tận tình xoa bóp eo, phần hông vẫn đau nhức không tả nổi.

Tỳ nữ đứng canh ngoài cửa, giúp ta chải tóc điểm phấn, mỉm cười bẩm báo hành tung của Tiêu An Thần.

“Vương phi, Vương gia có chút việc phải xử lý, đã dặn tiểu trù làm sẵn thức ăn. Nếu người đói, cứ dùng trước, không cần chờ Vương gia. Vương gia còn nói, đêm qua người đã vất vả, bảo người cứ nghỉ ngơi cho thỏa.”

Gò má tỳ nữ ửng hồng, còn ta lại thở phào nhẹ nhõm.

Tiêu An Thần, hắn không hề phát hiện ra điều kỳ lạ trên cơ thể ta.

Dù sao thì…

Ta sinh ra đã khác biệt với người thường.

Chính vì thế, ta mới dám cả gan thay tỷ tỷ gả đến đây.

Lúc mới chào đời, trưởng lão trong tộc nói rằng người song tính như ta là điềm chẳng lành, muốn chém đầu ta để xoa dịu cơn thịnh nộ của thần minh.

May nhờ tỷ tỷ ra sức ngăn cản.

Nàng bảo ta như thế này chỉ là do ta chưa phát triển trọn vẹn trong bụng mẹ.

Ta chẳng phải yêu quái gì cả.

Phụ mẫu cảm thấy có lỗi với ta, chỉ một mực nuông chiều, mong ta bình an thuận lợi kế thừa tước hầu.

Ngày sau có thể thoải mái làm một vị hầu gia là đủ.

Song tỷ tỷ lại nói, sự khác biệt của thân thể tuy không phải gông xiềng trói buộc ta, nhưng cũng không thể là lý do để ta được nuông chiều mãi mãi.

Nàng bắt ta đọc sách luyện võ, lập công danh, sống đúng với bản thân mình.

Vậy là ta hăng hái tiến bước, ào ào gia nhập Xích Vũ Doanh.

Trở thành tâm phúc đắc lực nhất của chiến thần.

Sau này, chiến sự lắng xuống, Xích Vũ Doanh phân tán khắp nơi, chỉ lưu lại tinh binh mạnh nhất trấn thủ kinh thành.

Mà ta, vì giấu gia đình để tòng quân, đã dâng thư từ nhiệm lên chiến thần.

Ai ngờ đâu, chiến thần hóa ra là Vương gia, mà Vương gia giờ đây lại trở thành phu quân của ta!

Dùng bữa một mình xong, Tiêu An Thần vẫn chưa về.

Ngày trước hành quân, hắn ăn uống thất thường, để lại căn bệnh đau dạ dày.

Nay thời bình, vậy mà vẫn tùy tiện như thế, không hề coi trọng thân thể mình.

Thật khiến người ta bực bội.

Ta nấu một bát mì thanh đạm, bưng đến cho hắn.

Cửa thư phòng đóng chặt.

Vừa định gõ cửa, bên trong vang lên giọng Tiêu An Thần đầy vẻ cáu kỉnh.

“Ai cho phép Tiểu Phú rời đi? Hắn về nhà làm gì? Cày ruộng sao? Ngày ấy cùng nhau chịu khổ, giờ thời bình, hắn lại không ở lại cùng ta hưởng phúc?”

“Không đúng, Tiểu Phú chắc chắn gặp chuyện gì rồi! Một thân võ nghệ như thế, không để ta dùng thì thật uổng phí! Đi, đến nhà hắn, dù phải trói cũng phải trói hắn về cho ta!”

Tay ta run lên, suýt làm đổ bát mì.

Tiểu Phú chính là ta.

Vì sợ bại lộ thân phận, ta luôn tự xưng là con nhà nghèo khó, ở một căn nhà nhỏ nơi phố Tây náo nhiệt, tòng quân chỉ để kiếm miếng cơm manh áo.

Giờ Tiêu An Thần muốn tìm ta, làm sao tìm được?

Thấy hắn sắp sửa rời phủ.

Ta vội núp sau tảng đá, giấu bát mì ra sau, hai tay chống tường, thoăn thoắt trèo ra khỏi vương phủ.

Men theo đường tắt, ta điên cuồng chạy.

Vừa chạy vừa tháo vòng, gỡ trâm, cởi áo váy.

Lại hối hả rửa đi son phấn trên mặt, bôi một lớp dầu đen lên gương mặt trắng trẻo, rồi che lại vết sẹo bên má trái.

Cuối cùng, trước khi đoàn người của Tiêu An Thần đẩy cửa bước vào sân căn nhà nhỏ.

Ta lặng lẽ nhảy từ trên mái nhà xuống, chui tọt vào chăn.

Ai ngờ Tiêu An Thần xông tới, lập tức lật chăn ta, kéo ta từ trên giường xuống, còn hung hăng đá một cước vào mông ta.

“Thằng nhóc này giỏi lắm! Ta còn tưởng ngươi gặp chuyện chẳng lành, hóa ra giữa thanh thiên bạch nhật thế này lại nằm đây lại ngủ nướng! Nhìn xem giờ là canh mấy rồi? Ngươi quên lời ta dạy dỗ rồi sao?”

Cước này của hắn thật kỳ diệu.

Vị trí cũng kỳ diệu vô cùng.

Ta đau đến toát mồ hôi lạnh, chân mềm nhũn, ngã nhào xuống đất.

Mặt đất gồ ghề làm trầy đầu gối và lòng bàn tay ta, nhưng ta chỉ biết ôm chặt chăn quấn quanh người.

Bởi thời gian quá gấp, ta chỉ kịp cởi, chẳng kịp mặc gì!

Tiếng chất vấn bỗng nhiên ngừng bặt.

Tiêu An Thần trân trối nhìn vai ta, nơi chẳng được chăn che kín.

“Tiểu Phú…” – Hắn có chút lắp bắp: “Ngươi… đây là…”

Ta cúi đầu nhìn, giật mình kinh hãi.

Chỉ thấy trên vai ta in hằn một dấu răng sưng đỏ.

Mẹ ơi…

Đây là dấu vết bị hắn cắn đêm qua để lại.

Chẳng lẽ hắn nhận ra rồi?

Ai ngờ Tiêu An Thần chỉ kinh ngạc liếc nhìn ta, giọng điệu mang theo ba phần khinh bỉ.

“Cái này… cái này… Đại trượng phu mà chỉ vì chút vết thương nhỏ xíu thế này đã nằm bẹp trên giường? Bị con gì cắn đấy? Chó à? Chậc, nói ra thật mất mặt Xích Vũ Doanh của ta!”

Ta: ?

Đa tạ ngài thiếu hiểu biết, ta chưa từng thấy ai tự mắng mình là chó bao giờ.

4.

Ta cứ thế mà bị Tiêu An Thần lôi về Vương phủ.

Ban đầu, ta nghĩ hắn sẽ giấu diếm đôi chút, bởi lẽ với người ngoài, Hoài Vương luôn xây dựng hình tượng phong lưu phóng khoáng, chẳng màng chính sự.

Còn chiến thần thường mang mặt nạ che giấu dung mạo.

Thế nhưng Tiêu An Thần chẳng chút lo lắng, chỉ nhún vai.

“Việc hoàng tộc, ngươi chớ bận tâm. Thân phận ta chỉ có hoàng huynh, mẫu hậu cùng Thập Thất bọn họ biết. Ngươi là tâm phúc của ta, tự nhiên không cần giấu diếm.”

“À, nhân tiện, ngươi biết ta đã thành thân rồi chứ? Nhân dịp các ngươi đều ở đây, hay là cùng gặp mặt tẩu tử của các ngươi đi.”

Hắn hỏi tỳ nữ:

“Vương phi đã tỉnh chưa? Nếu tỉnh rồi, hỏi nàng xem có muốn gặp các huynh đệ từng vào sinh ra tử với ta không.”

Hả?

Hả!

Không được!

Ta lao ra như mũi tên, vội chặn tỳ nữ lại.

Mọi người đều ngạc nhiên nhìn ta.

Ta nghiêm túc lắc đầu, giọng kiên định:

“Vương gia, Tiểu Phú là kẻ thô lỗ, sao dám làm bẩn mắt Vương phi! Ta không gặp, ta không xứng!”

Tiêu An Thần không nhịn được, bật cười.

“Yên tâm đi, Vương phi của ta dịu dàng đáng yêu, ngươi gặp nàng, nhất định cũng sẽ thích.”

Hắn huých vai ta, khóe miệng nhếch lên nụ cười bí ẩn.

“Thành thân thích lắm, đợi ngươi lớn thêm chút nữa, bản vương sẽ tìm cho ngươi một tri kỷ, đến lúc đó ngươi sẽ hiểu.”

Ta nặng nề nuốt xuống một ngụm trà.

Đa tạ, không cần đâu.

Thành thân chẳng có gì hay, chỉ thấy mông đau gần chết.

Đột nhiên, nội thị trong cung truyền lời:

“Hoàng thượng và thái hậu muốn gặp Vương gia cùng Vương phi, mời Vương gia tối nay dẫn Vương phi đến dự gia yến.”

Ta sặc một cái, ngụm trà nghẹn trong cổ họng.

Phun hết ra ngoài.

5.

Thập Thất bị ta phun nước khắp đầu.

Hắn bật dậy, giận dữ quát:

“Hoàng thượng và thái hậu triệu kiến Vương phi, ngươi kích động cái gì?!”

Hừ.

Vương phi chết tiệt chính là ta đây!

Ta lập tức quay sang xin phép Vương gia:

“Vương gia, ta chợt nhớ ra còn vài thứ chưa thu dọn, xin phép được đi xử lý trước.”

Rời khỏi Vương phủ, ta lén lút vòng ra cửa sau.

Để tiện ra vào, ta đã đào một cái hốc ở góc tường.

Chui qua hốc, lén lút băng qua sân, ta về đến phòng ngủ của Vương phi.

Tỳ nữ đi theo hầu vội chạy tới.

“Thiếu gia, ngài làm Tiểu Thúy lo chết mất! Lát nữa biết làm sao đây?”

Làm sao?

Mặc kệ!

Ta cởi bộ nam trang, sai Tiểu Thúy tìm một bộ y phục thích hợp.

Lại dặn nàng: “Sau này ở đây, chỉ gọi ta là Vương phi, tránh để lộ sơ hở.”

Tiểu Thúy gật đầu lia lịa, tỏ ý đã hiểu.

Ta ngồi bắt chéo chân trước gương đồng, rửa sạch lớp dầu đen, để lộ làn da trắng trẻo vốn có.

Rồi nhanh chóng trang điểm lại.

Chậc.

Phải công nhận.

Một trong bốn tà thuật do tỷ tỷ dạy quả đúng là không tệ, hiệu quả hệt như đổi đầu.

Chẳng trách Tiêu An Thần không nhận ra.

Ta đang mơ màng suy nghĩ, cửa phòng bỗng bị đẩy ra từ bên ngoài.

Một giọng nam cao vút vang lên chấn động trời xanh:

“Vương phi! Nàng… sao nàng không mặc y phục!”

Ta cúi đầu nhìn.

Mình đang để trần, hai chân dang rộng ngồi chễm chệ.

A a a!

Vì sợ lộ tẩy, ta đã cởi cả nội y, định thay hết một lượt!

Ta vội đưa tay che hạ thân.

Tiêu An Thần che mắt nhảy tới, vung áo choàng phủ kín người ta.

Ta nuốt nước bọt, dò hỏi: “Vương gia, đẹp không?”

Tiêu An Thần lắp bắp: “Ừ… Chưa nhìn được hết, nhưng… trắng lắm.”

Tiểu Thúy nghe tiếng hét cũng chạy tới.

Tay còn cầm một bộ y phục.

Ta vội đuổi Tiêu An Thần ra ngoài chờ, nhanh chóng mặc váy vào.

Bộ chính phục Vương phi màu lam thẫm khiến ta trắng đến chói mắt.

Khoảnh khắc Tiêu An Thần nhìn thấy ta, mắt hắn sáng rực.

Hắn ôm ta, hít một hơi thật sâu.

“Trời ạ, thơm quá, khác hẳn đám nhóc hôi hám trong quân doanh!”

Ta siết chặt nắm đấm.

Mẹ kiếp, ngươi nói ai hôi?

Song, câu tiếp theo của Tiêu An Thần khiến ta không giữ được bình tĩnh.

Hắn tùy ý nói:

“Gọi Tiểu Phú đánh xe đi, bọn họ từng theo ta ra vào cung cấm, lần này tiện thể cho thằng nhóc đó mở mang tầm mắt!”

Ngươi… thật sự không cần tốt bụng đến thế!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play