Thì để ta dạy hắn.

Ta cúi xuống, hôn lên môi hắn.

Tiêu An Thần chẳng cần ai dạy, tự ôm lấy gáy ta, gấp gáp muốn sâu thêm nụ hôn.

Ta ngăn hành động của hắn.

Dùng ngón tay chạm môi hắn, ta nghiêm túc nói: “Đây là khao khát của thân thể, ngươi khao khát ta.”

Rồi nắm tay hắn, đặt lên ngực hắn.

Dưới lòng bàn tay là nhịp tim điên cuồng.

“Cảm nhận được chưa? Đây là khao khát của trái tim, vì ta đến gần, nó mới đập loạn lên như thế.”

Tiêu An Thần gật đầu lia lịa.

“Hãy nghĩ xem, nếu Thập Thất làm những gì ta vừa làm, ngươi còn thế này không?”

Mặt Tiêu An Thần trống rỗng một thoáng, rồi lập tức nhăn nhó, biểu cảm đau đớn tột cùng.

Ta bóp cằm hắn, nhìn vào mắt hắn.

“Vậy nên, dù ta là Vương phi ngươi cưới hỏi đàng hoàng hay huynh đệ từng vào sinh ra tử, ngươi đều sẽ phản ứng thế này, vì ta là ta, chỉ là ta, chỉ có thể là ta. Giờ trả lời ta, Tiêu An Thần, ngươi có thích ta không?”

Đôi mắt lấp lánh ánh sao kia, từ ngẩn ngơ, đến mơ hồ, bừng tỉnh, rồi từng chút từng chút trở nên kiên định.

“Đúng vậy, ta thích ngươi, chỉ vì ngươi là ngươi thôi.”

Hắn kéo ta vào lòng, hôn lên mũi, lên tai ta.

“Tiểu Phú, ngươi giỏi quá, ta phải tạ ơn ngươi thế nào đây?”

Ta dùng tay áo lau nước bọt trên mặt rồi đẩy hắn ra: “Nhưng Vương gia, ta đâu có nói ta thích ngài.”

14.

Đôi mắt sáng lấp lánh của Tiêu An Thần dần tối đii.

“Không thích à, được, ta sẽ dùng cách ngươi vừa dạy, cho ngươi nhìn thấy lòng mình. Thầy à, ta học rất nhanh, học một biết mười.”

“Ví như, vừa nãy hôn và ôm, chưa đủ để ngươi nhận ra, nên chúng ta cần thân mật hơn. Có đúng không, thầy ơi?”

Cả đêm, ta bị ép hỏi vô số lần, nhịp tim cũng lạc hẳn đi.

Đủ rồi!

Còn muốn thế nào nữa!

Mẹ nó.

Quả nhiên sống trong yên bình quá lâu đã khiến ta quên mất Tiêu An Thần trước đây là người thế nào.

Đây đâu phải là muốn giúp ta hiểu rõ tình cảm của mình.

Đây chính là…

Mẹ nó!

Thế nhưng hôm sau ta vẫn phải đi tuần.

Ta hậm hực vô cùngg, không chỉ bướng bỉnh chống đỡ thân thể rã rời đi theo Tiêu An Thần, mà còn tận tụy đóng vai thuộc hạ trung thành.

Tiêu An Thần không ít lần ngoảnh lại nhìn ta, ánh mắt bất an xen lo lắng.

“Hay là, qua bên kia ngồi nghỉ một lát?”

Ta chưa kịp đáp, Thập Thất đã giành nói:

“Vương gia không cần thương xót thuộc hạ, luyện tập thường ngày là việc chúng ta phải làm! Năm xưa trên chiến trường, khổ gì mà chưa từng phải chịu? Tuyệt không vì ngày tháng an bình mà buông lơi, Tiểu Phú, đúng không?”

Ta: …

“Ngươi nói quá đúng.”

Tiêu An Thần nghiến răng tức giận, vừa định đuổi Thập Thất đi, thì nghe tin hoàng thượng truyền xuống, gần kinh thành có sơn tặc, gần Hoài Vương khẩn cấp xử lý.

Đi về mất mười mấy ngày, với trạng thái này ta không cưỡi ngựa được, đi cùng chỉ thêm phiền.

Tiêu An Thần dẫn người đi trước, ta về giường, định ngủ bù.

Nhưng chưa đầy hai canh giờ, bụng đau quặn lên làm ta tỉnh giấc.

Giữa chân có cảm giác dính nhớp.

Mở chăn nhìn, ta sợ đến ngây người.

Toàn là máu!

Ta xỏ quần, lao đến y quán.

Đại phu vọng văn vấn thiết một lượt, hai mày cau chặt.

Ta run rẩy: “Đại phu… ta còn cứu được không?”

Đại phu lắc đầu: “Tiểu huynh đệ, giữ mình cẩn thận.”

Ta nín thở, suýt thì ngất luôn tại chỗ.

Trời ạ, ta chưa đến hai mươi, sao đã cần phải giữ mình?

Ta không tin.

Mười ngày sau, ta đi khắp các y quán nổi danh.

Mấy lão đại phu râu trắng đều mặt mày khổ sở, chẳng nói được nguyên do.

Mồ hôi lạnh chảy dọc lưng ta.

Trời xanh ơi, chẳng lẽ là bệnh nan y?

Tỷ tỷ từng nói, thời này người mắc bệnh rất dễ chết.

Còn ta, cơ thể dị dạng, chẳng phải càng dễ chết hơn sao?

Tỉnh táo lại, ta đã ngồi trước bàn, nước mắt giàn giụa viết thư tuyệt mệnh cho Tiêu An Thần.

Hu hu, phu quân, ta phải rời xa chàng.

Thôi, tạm chưa gửi thư.

Tính thời gian, Tiêu An Thần đang trên đường về, chi bằng gặp mặt nói trực tiếp.

Ta nhét thư vào phong bì, vứt bừa trên bàn.

Lúc này, Thập Thất toàn thân lấm bùn, hốt hoảng chạy vào.

“Kinh thành mưa lớn, Vương gia trên đường về gặp nạn lở núi! Tiểu Phú, chúng ta phải đi cứu người!”

Ta đập bàn đứng dậy.

“Cái gì?”

15.

Ta nhanh chóng bình tĩnh lại.

Lúc này là giữa trưa, hoàng thượng có thói quen nghỉ ngơi, nếu bẩm báo sẽ mất rất nhiều thời gian.

Nhưng nhân thủ trong Hoài Vương phủ phần lớn đã bị Vương gia điều đi diệt thổ phỉ.

Ta lập tức quyết định.

“Thập Thất, ngươi tìm người vào cung bẩm báo Vương gia gặp nạn, đồng thời nói rõ Vương phi lo lắng cứu phu, lệnh cho bào đệ của nàng dẫn phủ binh đi cứu người trước!”

Thập Thất gật đầu lia lịa, vội vàng đi sắp xếp.

Ta rửa sạch lớp dầu đen ở bờ sông ven đường, để lộ dung mạo vốn có.

Sau đó vội vàng về nhà, mượn người từ phụ mẫu.

Không ngờ tỷ tỷ cũng đang ở nhà.

Nhân lúc chỉnh đốn phủ binh, ta nhờ tỷ tỷ bắt mạch cho.

“Tỷ, xem giúp ta, ta có phải không sống được lâu?”

Tỷ tỷ học sâu hiểu rộng, chẳng gì là không biết.

Thế nhưng lúc này, thần sắc nàng lại biến đổi khó lường.

“Tiểu Phú, đừng lo, nhất định không chết, nhưng tình trạng cụ thể, cho tỷ tỷ chút thời gian.”

Nàng lấy của ta một ống máu, rồi “vèo” một cái bay mất.

Chắc là về thời không ban đầu tìm thầy thuốc.

Ta dẫn người ra khỏi thành.

Nơi đây núi nhiều dân ít, mưa lớn khiến đường trở nên lầy lội.

Xa xa, người của Vương phủ đang tìm kiếm khắp nơi.

Huynh đệ ngày trước chưa từng thấy diện mạo thật của ta.

Ta đành giới thiệu ngắn gọn: “Ta là Diệp Phú, em ruột của Vương phi, con trai Ninh An Hầu.”

Trận sạt lở này không nhỏ, núi sụp lấp mất nửa con đường.

Nhiều huynh đệ bị chôn vùi bên dưới.

Mọi người đồng lòng, cứu được không ít người bị thương.

Cuối cùng, khi mặt trời sắp lặn, dưới một mảnh đá vỡ, ta tìm thấy góc áo rách của Tiêu An Thần.

Khoảnh khắc ấy, ta không kìm được cảm xúc.

Giật lấy cái xẻng sắt từ tay người bên cạnh, ta ra sức đào bới.

Những tảng đá lớn được dời đi từng khối, Tiêu An Thần còn sống, vị trí ấy may mắn tạo thành một góc khuất, hắn núp bên trong.

Nhìn hắn cả người rách nát tơi tả, ta run rẩy đưa tay chạm vào má hắn.

Mắt Tiêu An Thần bị máu che mờ đi, hắn yếu ớt nắm tay ta.

Hắn cười nhạt: “Tiểu Phú, ngươi đến rồi?”

Thuộc hạ Vương phủ không biết sự thật, vội sửa lời hắn:

“Vương gia, vị này là em ruột của Vương phi, Tiểu Ninh An Hầu. Hắn ta vì cứu ngài, từ nãy đến giờ chưa từng nghỉ ngơi chút nào.”

Tiêu An Thần khẽ cau mày, dường như không hiểu.

Hiện trường còn có người của hoàng thượng, ta sợ Tiêu An Thần để lộ chuyện của chúng ta.

Đành nhanh chóng bịt miệng hắn.

“Vương gia nhận nhầm người, tại hạ là Diệp Phú, không phải Tiểu Phú.”

16.

Tiêu An Thần ngất trong lòng ta.

Hắn tuy không nguy kịch, nhưng bị đá đập vào đầu, lại bị chôn một ngày một đêm, mất không ít máu.

Trong cơn mê man, Tiêu An Thần vẫn nắm chặt tay ta, không cho ta đi.

Nhưng với bộ dạng này, ta không có lý do ở lại vương phủ.

Ta đành rời đi từ cửa chính, trở về Hầu phủ trước.

Đợi cải trang thành nữ nhi xong, mới lấy thân phận Vương phi trở lại.

Trong Hầu phủ, tỷ tỷ đã đợi sẵn.

“Tiểu Phú, tỷ đã gửi máu của đệ đi kiểm tra, cần vài ngày mới có kết quả.”

“Nếu đệ lo lắng, tỷ có một bằng hữu là thầy thuốc có tiếng ở núi Yến Nam, tỷ có thể dẫn đệ đi gặp.”

Ta suy nghĩ một chút, đồng ý.

Tiêu An Thần về vương phủ, hoàng thượng chắc chắn sẽ phái thầy thuốc chữa trị, hẳn sẽ nhanh chóng bình phục.

So ra, bệnh trạng khiến bao đại phu bó tay của ta mới đáng lo hơn.

Sáng hôm sau, chúng ta lên đường.

Trước khi đi, ta sai người gửi thư, dặn Tiêu An Thần tỉnh lại đừng lo cho ta.

Đi dừng năm sáu ngày, ta và tỷ tỷ như nguyện bái kiến thầy thuốc Yến Nam.

Hắn ta bắt mạch cho ta, thần sắc rất huyền diệu.

“Ngươi là người song tínhh, đúng không? Đã từng có kinh nguyệt chưa? Gần đây có * hợp nhiều không?”

Hắn ta thẳng thắn đến mức khiến ta không khỏi hoảng loạn.

Dưới ánh mắt chết chóc của tỷ tỷ, ta đỏ mặt đáp từng câu.

Yến Nam liếc tỷ tỷ ta một cái.

“Vậy thì không saii, đệ đệ ngươi có thai rồi.”

Hả?

Có thai?

Có cái gì?

17.

Ta vội phủ nhận.

“Nhưng từ nhỏ ta đã không phát triển hoàn thiện, hơn nữa ta cũng đã đi khám rất nhiều đại phu, chẳng ai nói thế!”

Yến Nam cười không đáp.

Tỷ tỷ nâng mặt ta, bóp dẹp xoa tròn.

“Đệ đệ ngốc! Đệ lớn lênn, cơ thể cũng phát triển. Khi đi khám, chẳng phải đệ còn cải trang thành một cục khoai tây đen sì sao? Đại phu nhìn đệ là nam tử, sao dám nói đệ mang thai.”

“Hơn nữa, cơ thể đệ phức tạp, dù biết đệ là song tính, cũng khó mà nhận ra.”

Ta kinh ngạc.

Hóa ra là vậy.

Tay chậm rãi đặt lên bụng.

Nơi này có một sinh linh nhỏ đang tồn tại sao?

Của ta và Tiêu An Thần?

Đáng ghét.

Vậy chẳng phải sắp tới gần một năm, ta không thể “nằm trên” Tiêu An Thần nữa rồi sao?

Cảm xúc ngổn ngang, ngàn vạn suy nghĩ dấy lên trong ta.

Yến Nam vỗ vai ta.

“Đừng vội vui mừng, đứa bé này mệnh lớn, nếu không phải sức khoẻ ngươi ổn định, nó đã không giữ được. Biết vì sao chảy máu không? Hai ngươi quá liều mạng.”

Ta chậm rãi nhớ lại đêm ấy, không khỏi cảm thấy vành tai mình nóng ran lên.

Yến Nam muốn điều trị cơ thể cho ta, giữ ta ở lại núi vài ngày.

Trong thời gian đó, tỷ tỷ bay đi lấy báo cáo y khoa.

Công nghệ ngàn năm sau, giấy trắng mực đen ghi ta mang thai ba tháng.

Ta cẩn thận cất báo cáo, trong lòng vui vẻ.

Hì hì, đến lúc đó ta sẽ dùng báo cáo này, ép Tiêu An Thần cho ta đâm hắn.

Nhưng đêm trước khi rời núi Yến Nam.

Thư đồng dưới núi ôm cái mặt sưng húp, vừa khóc vừa báo.

Hắn nói, Tiêu An Thần đơn thương độc mã đánh lên núi rồi.

18.

Ánh mắt ta loé lên.

Ta bỗng nhớ lại ánh mắt kinh ngạc của hắn lúc nằm trong đống đá hôm đó.

Cứu mạng.

Thân phận giả quá nhiều, chính ta cũng lẫn lộn luôn rồi.

Ta chưa từng nói với hắn.

Tiểu Phú là Tiểu Hầu gia, con trai Ninh An Hầu, giấu gia đình tòng quân.

Cũng chưa từng nói, ta và người vốn phải gả cho hắn là tỷ đệ ruột.

Chỉ vì chút chuyện này, hắn đã đánh tới đây.

Cả thân và tâm của ta đều trao cho hắn rồi, Tiêu An Thần lại mất lòng tin với ta đến thế sao?

Ta cũng có chút không vui.

Vừa định đứng dậy, cửa phòng bị người từ ngoài đạp bung.

Tiêu An Thần gần như lao vào.

Ta bị hắn đẩy vào tường, bị đè chặt.

Khuôn mặt tuấn tú đầy giận dữ, hắn mạnh mẽ nắm cổ tay ta, bất chấp hôn xuống.

Ta bị hắn bóp đau, tay lại bị kẹp chặt, đành dùng đầu húc mạnh vào đầu hắn.

Tiêu An Thần rít lên, buộc phải buông ta.

Ta giận dữ: “Ngươi bị bệnh à? Phát điên gì thế? Ta làm cái chó gì ngươi?”

Tiêu An Thần khí thế không giảm, lấy từ trong ngực một lá thư, ném vào người ta.

“Ngươi còn muốn làm gì ta? Chơi trò giả chết với ta, Diệp Phú, tiểu Hầu gia, ngươi đúng là có bản lĩnh.”

“Ngươi thay tỷ ngươi gả đi, chẳng lẽ không chỉ vì tỷ tỷ ngươi? Giờ nàng về, ngươi còn định giả chết bỏ trốn? Ngươi chỉ muốn làm Tiểu Hầu gia, ngươi vốn không thích ta, đúng không?”

“Từ đầu đến cuối, ngươi giấu thân phận ở bên ta bao năm, thấy ta hết lòng hết dạ yêu thương ngươi, khiến ta bị xoay như chong chóng, thú vị lắm sao?”

“Ngươi có biết, khi bị chôn vùi dưới đất đá, ta phải nghĩ đến ngươi mới chống đỡ nổi hay không? Tình cảm của ta, đối với ngươi rẻ mạt thế sao?”

Hả?

Ta ngẩn người.

Cúi xuống nhặt lá thư.

Mở ra, rõ ràng viết:

[Tiêu An Thần, ta sắp chết rồi. Chúng ta sẽ không gặp lại nữa. Ta phải rời xa chàng. Hu hu.]

Ta suýt lăn đùng ra.

Mẹ nó.

Lúc đó, ta nghĩ mình mắc bệnh nan y, mới viết ra mấy câu sến sẩm này.

Ta căn bản chưa gửi đi, sao lại bị hắn tìm thấy?

Ta nhanh chóng trấn tĩnh, rồi suy ngẫm một hồi.

Đứng ở góc độ của Tiêu An Thần, người lúc chia tay còn khỏe mạnh, đột nhiên có thân phận mới, lại nói mình sắp chết, muốn rời xa hắn.

Ừm ừm ừm.

Quả đúng là hơi giống giả chết thật.

Ta hiểu ra mọi chuyện, lập tức phản bác.

“Tiêu An Thần, ngươi hiểu lầm rồi.”

“Ta không định rời xa ngươi, lá thư này là ta viết khi nghĩ mình…”

Tiêu An Thần lại nhấc ta từ dưới đất, tiếp tục gặm môi ta.

“Không tin, ta trói ngươi lại, mang về nhà.”

“Muốn giải thích, lên giường nói.”

Ta bị hắn dùng dây lưng trói hai tay.

Vạt áo trong lúc giãy giụa bung ra, lộ ra mảng da trắng tuyết.

Hơi thở Tiêu An Thần ngưng lại, mắt như dính chặt.

Ta thầm kêu không ổn.

“Ngươi đừng giở trò chết tiệt, nói cho ngươi biết, ta có thai rồi!”

“A a a Tiêu An Thần, ngươi điếc à? Dừng tay!”

“Lão tử không muốn đi một xác chết hai mạng đâu!”

Bỗng nhiên, Tiêu An Thần cứng người, ngã xuống.

Ta bị hắn đè lên, trượt xuống, đập đầu “bộp” một cái đập xuống đất.

Trong đau đớn kịch liệt, là giọng Thập Thất.

“Đa tạ danh y ra tay, Vương gia bị thương ở đầu, thần kinh không ổn định, chúng ta cũng không hiểu sao hắn lại đến đây, may mà chưa làm ai bị thương.”

Chưa làm ai bị thương?

Mẹ nó, đầu ta sắp nứt ra rồi đây này!

Ta khó khăn thò đầu từ dưới người Tiêu An Thần, mặt đầy nước mắt, đứng đối diện với Thập Thất vừa bước qua ngưỡng cửa.

Thập Thất kinh hãi nhảy dựng:

“Tiểu Hầu gia, sao ngài ở đây? A… ngài và Vương gia? A, thất lễ chớ nhìn!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play