6.

“Hắn ta chưa về đâu, không cần tìm!”

Ta kéo Tiêu An Thần đang định rời đi lại.

Tiêu An Thần lảo đảo, lộ vẻ ngạc nhiên.

Ồ đúng rồi, giờ ta là Vương phi yếu đuối, vai không vác nổi tay không xách được cơ mà.

Ta buông bàn tay đang nắm chặt Tiêu An Thần ra, làm điệu bộ hoa lan chỉ, đấm ngực than thở:

“Vương gia~ Thiếp thân còn đau lưng mỏi eo, toàn thân rã rời, muốn đi sớm về sớm, không đợi hắn ta nữa, được không~”

Tiêu An Thần nhìn vệt đỏ hằn trên cổ tay hắn, im lặng không nói gì.

Ta chột dạ gãi mũi.

Lực tay của lính tráng hơi lớn, quen rồi.

Thực ra, đối với việc vào cung diện kiến trưởng bối, ta không hoàn toàn tự tin.

Ta là kẻ giả mạo, nếu bị phát hiện, cả nhà ta coi như xong đời.

May mà thái hậu rất hiền từ.

Bà nắm tay ta, muốn cùng ta ôn chuyện nhà.

“Diệp Thời à, hồi nhỏ, mẫu hậu còn từng bế con đấy.”

“Không ngờ giờ lớn thế này, lại khỏe mạnh thế này!”

“Nhìn thân hình này, chắc chắn sẽ sinh cho ai gia một tiểu tử mũm mĩm!”

Chỉ vỏn vẹn ba câu của thái hậu, khiến lòng ta đứt gãy thành mười tám khúc.

Trời đất ơi, ta làm sao mà sinh được.

Từ nhỏ ta đã mặc nam trang ra ngoài, bởi cơ thể nữ tính của ta phát triển không hoàn thiện từ trong bụng mẹ, lựa chọn tốt nhất là sống như một nam tử.

tử * cũng chẳng có.

Lấy gì mà sinh?

Tiêu An Thần kéo ta ra sau, bênh vực:

“Mẫu hậu, đừng dọa Vương phi của nhi thần, nàng còn nhỏ.”

“Ai, An Thần nói sai rồi!” – Hoàng thượng bất ngờ lên tiếng.

Hắn nhìn ta, ánh mắt như cười như không.

“Việc nối dõi dòng tộc của hoàng tộc trông cậy vào các con, khoẻ mạnh thế này, chẳng lẽ không thể ba năm sinh hai đứa cho chúng ta?”

Thái hậu phụ họa: “Đúng đúng đúng, tiên đế bằng tuổi con, hoàng huynh của con đã biết đi mua tương, nay chiến sự bình ổn, An Thần cứ an ổn mà sinh một đôi là tốt nhất!”

Nói xong, hai người họ nhìn ta đầy kỳ vọng.

Thôi xong!

Áp lực đổ dồn lên ta.

Chẳng phải như hoạn quan逛 thanh lâu, hữu tâm vô lực, ép người quá đáng sao?

Trên đường về vương phủ.

Tiêu An Thần nói gì đó với Thập Thất.

Ta ngồi trên xe ngựa, buồn ngủ mơ màng, trong đầu tính toán chi bằng thẳng thắn khai ra thân phận.

Bất chợt nghe thấy tên mình.

“Tiểu Phú thích ăn gì? Ngươi mua cho hắn luôn, thằng nhóc gầy như khỉ ấy.”

Ta vô thức đáp lại: “Thôi đi, người ta cao lớn uy mãnh một mét tám cơ mà!”

Tiếng nói ngoài xe ngựa ngừng bặt.

Màn xe bị kéo ra.

Tiêu An Thần thần sắc kỳ lạ: “Vương phi, nàng nói gì?”

Ta lập tức tỉnh táo.

Giờ ta là thê tử của hắn, nói tốt cho thuộc hạ của hắn, thế này hợp lý sao?

Thấy ánh mắt Tiêu An Thần càng lúc càng trầm.

Ta vội nở nụ cười nịnh nọt.

“Thiếp là nói, ai sánh được với Vương gia cao lớn uy mãnh? Vương gia đẹp trai ngời ngời mà!”

Tiêu An Thần cong khóe mắt.

Nhưng vẫn cố chen lên xe ngựa.

Hắn ngồi cạnh ta, nắm hai cổ tay ta ép vào vách xe, rồi đặt một nụ hôn nồng nhiệt lên môi ta.

Ta vô thức giãy giụa, lại bị Tiêu An Thần dùng tay khóa chặt trong lòng.

Giữa lúc cọ xát, môi ta đau nhói.

Vị máu tanh lan tỏa đầu lưỡi.

Khi tách ra.

Mắt Tiêu An Thần vẫn ngập tràn ghen tuông.

Hắn cúi đầu chạm trán ta, giọng có chút tủi thân.

“Hôm nay nàng nhắc đến hắn hai lần, hình như là nàng đặc biệt quan tâm đến hắn. Hắn lại đen lại gầy, ngoài tài năng nổi bật, võ công cao cường, đầu óc lanh lợi, chẳng có gì tốt!”

“Vương phi nhìn ta đây này, ta có tám múi cơ bụng đó.”

Nói xong, hắn kéo tay ta chạm xuống bụng dưới của hắn.

Ta: …

Tai ta nóng ran, cơn nóng lan đến tận rốn.

Lưu manh!

Có kẻ giữa đường giở trò lưu manh!

7.

Vừa vào Vương phủ, ta lập tức tìm cớ chuồn ngay.

Tối nay huynh đệ bày tiệc chúc mừng Vương gia thành thân, ta thân là tâm phúc của Vương gia, nhất định phải có mặt.

May mà Tiêu An Thần sợ “Vương phi” không quen, không bắt “Vương phi” đi.

Nhờ vậy mới không lộ tẩy.

Thời gian gấp gáp, ta chỉ kịp lau son phấn, vẽ lại lớp ngụy trang, mặc nam trang lên ngừoi.

Khi chạy đến sân, các huynh đệ đã tề tựu đông đủ.

Ta bị đẩy ngồi xuống vị trí ngay dưới Vương gia.

“Tiểu Phú ở trong doanh có địa vị cao nhất, lập công lớn nhất! Phải ngồi chỗ này!”

Ôi…

Vừa nãy hắn còn ghen với “Tiểu Phú”.

Giờ ta ngồi cạnh hắn, chẳng phải tự chuốc lấy phiền sao?

Thôi, đừng vậy.

“Lại đây.”

Tiêu An Thần chống cằm, tay kia gõ gõ vào ghế.

“Tiểu Phú đầu óc thông minh, thân thủ lại tốt, mưu kế của ngươi từng cứu mạng cả vạn người của Xích Vũ Doanh, luận công lao, ngươi ngồi vị trí này là thích hợp nhất.”

Nghe hắn khen ta như vậy.

Đầu óc ta nóng lên: “Nhưng ta vừa đen vừa gầy.”

Không gian ồn ào bỗng im phăng phắc.

Huynh đệ trừng mắt nhìn ta, ai nấy cũng đều kinh ngạc vì ta dám tùy tiện cãi lời Vương gia.

Có người khẽ kéo tay áo ta, bảo ta mau nói gì dễ nghe chút, kẻo Vương gia kéo ta ra chém đầu.

Không.

Ta tuyệt vọng nghĩ, sau khi tỉnh táo lại.

Họ còn chưa biết vấn đề nghiêm trọng nhất.

Câu nói này là lời riêng tư giữa Tiêu An Thần và thê tử của hắn!

Ta căn bản không nên biết!

Quả nhiên, ánh mắt Tiêu An Thần lộ vẻ nghi hoặc.

Ta cứng cổ, gượng gạo chuyển đề tài.

“Cho nên mới nói, nhìn người không thể trông mặt mà bắt hình dong. Như Vương gia anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, ai ngờ được ngài là chiến thần tướng quân bách chiến bách thắng, công lao hơn trời biển? Chúng ta phải học theo Vương gia, học ý chí kiên định như thành đồng, dũng cảm tiên phong…”

“Đủ rồi!” – Tai Vương gia đỏ ửng, khóe miệng giật giật: “Gì mà lắm lời thế, bảo ngươi muốn ngồi thì ngồi!”

Ta thở phào, định nâng chén rượu lên để đánh trống lảng.

Ai ngờ vừa đưa chén rượu, cổ tay đã bị Vương gia nắm chặt.

Ta bị hắn kéo mạnh, mũi gần như chạm nhau.

Ánh mắt Tiêu An Thần lướt trên mặt ta, rồi dừng lại ở môi ta.

Hỏng rồi hỏng rồi.

Tiêu An Thần… nhìn thấy vết thương trên môi ta rồi?

Rõ ràng là đã che đi rồi mà!

Đúng là mắt chó!

Ngay khi ta chịu không nổi áp lực, định thẳng thắn khai ra, Tiêu An Thần bất ngờ cúi đầu, vùi vào cổ ta, hít mạnh một hơi.

Đầu ta nổ bùm một tiếng.

Cái… cái gì thế này?

Tiêu An Thần dừng lại hai giây, quả quyết nói: “Không sai, ta không ngửi nhầm, đúng là mùi son phấn.”

Hả?

Lau sạch thế mà vẫn ngửi ra?

Tim ta vọt lên tận cổ họng.

Hắn nhận biết người qua mùi hương, chẳng lẽ cũng nhận ra ta rồi?!

Ai ngờ Tiêu An Thần xoa mũi, thề thốt:

“Tiểu Phú, ngươi lén lút hẹn hò với cô nương khác, không nói cho bọn ta biết?”

Không gian tĩnh lặng bỗng náo nhiệt trở lại.

Huynh đệ ngươi một câu ta một lời.

“Đúng rồi đúng rồi, sao gần đây Tiểu Phú cứ thần ra quỷ vào?”

“Hóa ra là có cô nương trong lòng rồi? Còn mua son phấn cho người ta, ôi chao!”

“Dính mùi như thế nào đấy, kể cho huynh đệ nghe với chứ?”

Ta: …

Phóng lao thì phải theo lao, ta đành gật đầu bừa.

“Đúng đúng, là một cô nương rất tốt.”

Nhưng chẳng ngờ, Tiêu An Thần lại quay lưng đi, lông mày nhíu chặt.

8.

Tiệc rượu kết thúc, mọi người say đến ngã nghiêng ngã ngửa.

Tiêu An Thần nằm trên ghế, khuôn mặt đỏ bừng.

Ta khẽ gọi: “Vương gia, Vương gia?”

Tiêu An Thần bất tỉnh nhân sự.

Tốt lắm.

Giao hắn cho thị vệ, ta nhân cơ hội này trở về tẩy trang.

Hài, làm Vương phi đúng là phiền phức.

Chẳng những phải chui hốc chó, mà còn phải chăm sóc gã say rượu.

Ơ?

Trong hốc có gì móc vào áo ta rồi?

Ta giật mạnh hai lần, dây lưng vẫn bị kẹt chặt.

Cả người cứ thế mắc kẹt giữa lưng chừng hốc, tiến thoái lưỡng nan.

Không chịu nổi nữa.

Ta chửi bới um sùm:

“Mẹ nó, cành cây cũng gây khó dễ cho lão tử! Lát nữa Tiêu An Thần tỉnh lại thì không kịp mất!”

Bỗng từ phía sau mông vang lên một tiếng cười.

“Sao lại không kịp?”

Ta giật bắn mình!

Sao lại là giọng Tiêu An Thần?

Ta sợ đến dựng lông tơ.

Chẳng màng gì nữa, điên cuồng giãy ra ngoài.

Nhưng cổ chân đá ra sau lại bị người nắm lấy, kéo mạnh một cái, ta bị lôi tuột ra khỏi hốc.

Tiêu An Thần mặt âm trầm, cúi đầu nhìn ta từ trên cao.

Ta theo bản năng định chạy.

Tiêu An Thần quỳ một gối đè lên đùi ta, hai tay kẹp chặt cổ tay, trực tiếp ấn ta xuống đất.

Mắt hắn đỏ ngầu, mang theo giận dữ.

“Nói đi? Không kịp cái gì?”

Dưới ánh nến mờ ảo, ta nhìn kỹ, người này đâu có chút dáng vẻ say rượu?

Hắn cố tình gài bẫy ta!

Xong rồi, hắn phát hiện ta giả làm Vương phi, e là muốn giết ta!

Quả nhiên, Tiêu An Thần siết chặt nắm đấm.

Ta sợ hãi nhắm mắt.

Bên cạnh vang lên một tiếng nện mạnh, Tiêu An Thần đấm xuống đất ngay cạnh mặt ta.

Trên mặt bỗng cảm nhận chút ẩm ướt.

Ta kinh ngạc mở mắt.

Tiêu An Thần… khóc?

Đôi mắt hắn đầy phẫn uất.

“Tiểu Phú, ta coi ngươi như huynh đệ, vậy mà ngươi làm ra chuyện này! Lợi dụng lúc ta say, đến tư hội với thê tử ta! Đáng giận, ta lại không nỡ ra tay làm đau ngươi!”

Ta: ?

Ta: …

Cái gì thế này?

Tiêu An Thần càng nói càng giận.

“Son phấn kia, rõ ràng là ta tỉ mỉ chọn cho thê tử, ngươi nghĩ ta không ngửi ra sao? Ngươi dính mùi thế nào? Dính thế nào hả?

“Nàng còn khen ngươi cao lớn uy mãnh, ta nghe hết rồi, hừ, ngươi làm sao sánh được với ta? Làm sao sánh được?”

Ôi…

Trong chớp mắt, ta hiểu ra tất cả.

Cũng đúng.

Khi thê tử khen thuộc hạ, hoặc thuộc hạ dính mùi son phấn của thê tử.

Phản ứng đầu tiên của người thường là thê tử và thuộc hạ có tư tình.

Chứ không phải thê tử chính là thuộc hạ.

Ta im lặng.

“À đúng đúng, là ta thấy Vương phi quá xinh đẹp, mới nổi lòng tà.

“Còn Vương phi nàng… á!”

Tiêu An Thần ngồi phịch lên người ta, hai tay bóp chặt cổ ta.

Hắn mặt mũi dữ tợn, rõ ràng giận điên lên:

“Ngươi, cái đồ khoai tây còi, vừa đen vừa gầy lại nghèo, chó còn cắn ngươi được một miếng, ngươi có tài cán gì? Không được phép nói nàng xinh đẹp! Chỉ có ta thật lòng yêu thương nàng, chỉ có ta cho nàng cuộc sống tốt nhất!”

Hả?

Thật lòng… yêu thương nàng?

Giữa một loạt lời phỉ báng, ta nắm được trọng điểm.

Một niềm vui khó tả dâng lên trong lòng.

Ta dò hỏi: “Vương gia, ngài thích Vương phi? Vì sao thích?”

Tiêu An Thần bỗng nghẹn lời.

Hắn ngẩn ra một thoáng, dường như chính hắn cũng không nói rõ được.

“Không biết! Phu quân yêu thê tử thì có gì sai? Xưa nay vẫn thế mà. Dù Vương phi giờ bị ngươi mê hoặc, nhưng sau này, nàng sẽ hiểu tình ý sâu đậm của ta dành cho nàng!”

Ta: …

Tình ý sâu đậm bất ngờ khiến đầu óc ta choáng váng.

Giờ khắc này, ta chỉ muốn rời khỏi nơi đây.

“Được được được, Vương gia nhất kiến chung tình, thuộc hạ sai rồi, thuộc hạ không dám nữa, thuộc hạ đi lĩnh gậy được chưa?”

Bỗng, bên cạnh vang lên tiếng sột soạt.

Giọng tiểu Thúy vang lên.

“Vương phi? Tiểu Thúy vừa nghe thấy ngài nói chuyện, ngài ở đâu?

“Mau về đi, lát nữa Vương gia đến đấy!”

Ta trợn mắt, muốn bật dậy bịt cái miệng hớ hênh kia.

Nhưng bị Tiêu An Thần đè chặt xuống đất.

Hắn khẽ nói: “Đừng động, chẳng nghe tỳ nữ nói Vương phi ở gần đây sao? Ngươi là nam tử ngoài, đêm khuya xuất hiện ngoài phòng Vương phi, có hại thanh danh nàng! Đợi nàng đi!”

Ta muốn khóc không ra nước mắt.

Mẹ cha nó.

Vương phi là ta đây!

Chưa kịp nghĩ ra đối sách, bụi cây đã bị vạch ra.

Một ngọn đèn lập lòe xuất hiện trước mắt.

Tiểu Thúy giơ đèn soi mặt ta, lao tới:

“Vương phi, tìm được ngài rồi!”

Tiêu An Thần: ?

“Ai là Vương phi?”

Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play