Một nam tử hán như ta lại phải thay tỷ tỷ gả cho Vương gia.
Đêm động phòng hoa chúc, khi tấm khăn voan đỏ che mặt được vén lên.
Ta cảm thấy sinh mệnh mình sắp đến hồi kết thúc rồi.
Thứ nhất, Vương gia chính là chiến thần lẫy lừng của Đại Chiêu.
Thứ nhì, ta lại là tâm phúc dưới trướng vị chiến thần ấy.
Để bảo toàn tánh mạng, ta tức tốc giả chết đào tẩu trong đêm.
Thế nhưng Vương gia lại đích thân truy bắt ta về, nắm chặt cổ tay ta, ép ta vào vách tường, đút vải cho ta ăn.
Giọng điệu của hắn trầm thấp, đầy uy nghiêm:
“Tiểu bảo bối, lần sau còn dám bỏ trốn, hình phạt sẽ chẳng nhẹ nhàng như thế này nữa đâu. Còn dám chạy không?”
Ta khản giọng, lệ rơi không thành tiếng.
Nhưng trong lòng vẫn muốn hét lên, trời đất ơi, hình như là ta mang thai rồi!
Ngươi đừng có giở cái trò chết tiệt ấy nữa!