Thập Thất có đánh chết cũng không ngờ.

Huynh đệ xấu xí của hắn ta là tẩu tử của mình.

Ta dang hai tay ra: “Nhưng sự thật là thế, chuyện Vương gia phát rồ là sao?”

Thập Thất thở dài, chậm rãi kể.

Hóa ra.

Tiêu An Thần tỉnh lại không thấy ta dưới bất kỳ thân phận nào.

Hắn lục tung phòng ốc lên, nhìn thấy lá thư ta để bừa trên bàn.

Lại nghe người trong phủ nói nhiều ngày không thấy ta, biết rõ thân phận thật của ta, phát hiện người vốn phải gả cho hắn đã trở về.

Nếu là bình thường, Tiêu An Thần có thể bình tĩnh xử lý.

Nhưng hắn lại bị đá đập vào đầu, không còn lý trí.

Chuyện này chồng chất chuyện kia, Tiêu An Thần ôm thư, sụp đổ nghĩ rằng ta không cần hắn nữa.

Đúng lúc đó, lá thư báo bình an của ta được gửi tới.

Tiêu An Thần thấy địa điểm, chẳng thèm nghĩ ngợi gì đã lao đến bắt ta.

Hiểu ra sự thật, ta cười không nổi khóc cũng không xong.

Tỷ tỷ ở bên lắc đầu: “Haiz, trước đây hoàng thượng nói đệ đệ hắn rất ngốc ta còn không tin, giờ xem ra là thật.”

Tiêu An Thần dù sao cũng là thân vương, dù bề ngoài giả vờ phóng túng, cũng không thể tự ý rời kinh quá lâu.

Sáng hôm sau, ta đưa Tiêu An Thần trở về.

Vết thương ở đầu không quá nghiêm trọng.

Sinh hoạt thường ngày không có vấn đề gì, chỉ là có hơi cực đoan.

Muốn gần gũi, muốn hôn, muốn ôm, không cho thì lăn lộn ăn vạ.

Một ngày Tiêu An Thần chỉ huy huấn luyện, ta mang thai nên dễ mệt hơn, ngồi bên cạnh ngủ gà ngủ gật.

Mệt đến sắp chết rồi, đột nhiên ta lại cảm giác được Tiêu An Thần đang đứng cạnh.

Hắn bắt đầu lẩm bẩm.

“Haiz, Vương phi hôm nay không hôn ta.”

“Trái tim tổn thương này biết phải làm sao đây?”

“Ta khóc cũng không ai biết, không ai ôm, trái tim ta tan nát rồi.”

Phiền chết đi được!

Ta không buồn mở mắt, thuận tay kéo đầu Tiêu An Thần qua, hôn chụt một cái, rồi tự nhiên chui vào lòng hắn, tìm vị trí thoải mái nhất nằm ngủ.

Bỗng nhiên, bên tai vang lên tiếng hét chói tai.

“A a a Tiểu Phú, ngươi làm gì đấy? Dám hôn Vương gia, ngươi chán sống rồi!”

Ta lập tức mở mắt.

Mẹ kiếp!

Vừa nãy mơ mơ màng màng, quên mất ta đang mặc nam trang!

Ta bật khỏi ghế.

Nhưng lại bị Tiêu An Thần kéo lại.

Hắn nhướng mày, ôm eo ta, thì thầm bên tai.

“Tiểu Hầu gia, ngươi chủ động đấy nhé.”

Đối diện ánh mắt vừa mong chờ vừa tò mò của huynh đệ, Tiêu An Thần khẽ ho, thuận thế nói:

“Đúng vậy, đúng như các ngươi thấy, ta và Tiểu Phú đúng là có một chân với nhau.”

Chớp mắt, thao trường vang lên tiếng hét chói tai liên tiếp.

Huynh đệ như lũ khỉ trong núi chưa từng nhìn thấy người, đấm ngực loạn xạ, bỏ chạy tán loạn.

Đôi mắt Tiêu An Thần không thấy chút ngu ngơ nào của giây trước, ngược lại còn lấp lánh giảo hoạt.

Lão khốn này, dám gài ta!

Ta kích động, không kìm được cơn buồn nôn trong cổ.

“Oẹ!”

20.

Vương gia công khai tỏ tình với thuộc hạ, thuộc hạ vì ghê tởm mà nôn mửa, chuyện này chưa đầy một ngày lan truyền khắp Xích Vũ Doanh.

Nhưng chẳng bao lâu, họ lại đào ra một chuyện khác.

Đó là, Vương phi của họ, hình như chính là huynh đệ của họ.

Cả Vương phủ loạn như nồi cháo heo.

Mà đương sự Tiêu An Thần đang trong phòng lo lắng đi qua đi lại.

“Đại phu, mau xem cho nàng, sao tự dưng nàng nôn nhiều thế? Có phải dạ dày có vấn đề?”

Ta cuối cùng không nhịn nổi.

Giật mạnh tai Tiêu An Thần.

“Tiêu An Thần, ta mang thai rồi, ngươi giả vờ cái gì? Khi thái hậu mang thai ngươi, chẳng lẽ không thai nghén sao?

“Những ngày qua không biết quan tâm ta thì thôi, giờ còn giả ngốc?

“Vừa nãy gài ta chẳng phải ngươi sao?”

Tiêu An Thần cứng người.

Hắn ngây ra xoay người, mắt trừng như chuông đồng, miệng há như trứng gà.

Ta thề, đây là lần đầu ta thấy biểu cảm này trên mặt Tiêu An Thần.

Tiếp đó là ba câu hỏi đầy nghi hoặc:

“Ngươi mang thai? Ngươi mang thai được? Ngươi thật sự mang thai?

“Ngươi nói với ta rồi? Ngươi nói lúc nào? Sao ta không nhớ?

“Đừng đùa ta thế, ngươi không phải dọa ta chứ?”

Ta đem tờ giấy tỷ tỷ mang về đập trước mặt hắn.

“Chính xác nói cho ngươi, ta mang thai ba tháng rồi, ngươi vui hay không vui?”

Tiêu An Thần không đáp, nhưng khóe miệng giật liên hồi, nhếch thành một đường cong không kìm được.

Hắn ôm tờ giấy, lắp bắp:

“Thứ này thật chứ, ta tin được không? Diệp Phú, nếu là giả, ta cũng phải biến nó thành thật!”

Ta quả quyết gật đầu.

Tiêu An Thần dang tay ôm lấy ta.

Thân thể kề sát, ta cảm nhận được nhịp tim điên cuồng của hắn.

Hắn bắt đầu giải thích:

“Ta quả thật rất xấu xa, ta chỉ muốn ngươi hôn ta trước mặt mọi người, vậy thì dù ngươi không thích ta, cũng sẽ không thể dễ dàng rời bỏ ta.”

“Ngươi cảm nhận được tim ta đập không? Tiểu Phú, ta vui lắm.”

“Ta thật sự rất thích ngươi… giờ, ngươi đã có chút cảm giác nào với ta chưa vậy? Dù chỉ một chút thôi cũng được.”

21.

Ta chậm rãi nhận ra.

Đêm ấy.

Dù hắn hỏi ta thế nào.

Đến cuối, ta vẫn chưa thốt ra một câu yêu rõ ràng với hắn.

Vì thế, khi thấy lá thư kia, hắn mới dễ dàng nghĩ là ta đang giả chết.

Nhìn gương mặt tuấn tú của Tiêu An Thần, trong lòng ta không khỏi nảy sinh một câu hỏi.

Vương gia đường đường là chiến thần xuất thế.

Lẽ nào cũng sợ mình không phải người được chọn lựa?

Hóa ra trong tình yêu, không phân cao thấp giàu sang.

Tất cả những ai trao đi chân tình, đều như đang bước trên băng mỏng.

Ta vừa định mở miệng.

Tiêu An Thần lại đặt ngón trỏ lên môi ta, ngăn lời ta đang muốn nói lại.

“Ngày mai đại triều, chúng ta trấn thủ biên cương mấy năm, hoàng huynh muốn luận công ban thưởng trước mặt triều thần.”

“Tiểu Phú, sau khi tan triều, ngươi hãy nói với ta, được không?”

Hắn cong cong mắt, nhưng ta linh cảm chuyện sắp xảy ra chẳng có gì tốt đẹp.

Quả nhiên ngày hôm sau.

Khi luận công ban thưởng đến cuối, ngoài Tiêu An Thần vẫn giấu thân phận không được phong thưởng, mọi người đều được ban ân.

Chỉ riêng ta chẳng có gì.

Đang ngơ ngẩn, Hoàng thượng lại gọi tên ta.

Diệp Phú.

Là tên thật của ta!

Lòng ta chùng xuống, không rõ tình thế ra sao, nhưng vẫn thành thật bước ra, quỳ xuống.

Đằng sau có đồng liêu khẽ gọi.

“Tiểu Phú, Hoàng thượng gọi Tiểu Ninh An Hầu, không phải ngươi, mau lui về!

“Trẫm gọi hắn, Tiểu Hầu gia, vất vả rồi.”

Một câu của hoàng thượng, khơi dậy bao tiếng kinh hô.

Ta cố giữ bình tĩnh, quỳ xuống đất: “Hoàng thượng, Diệp Phú có mặt.”

“Bảy năm trước, Diệp Phú, con trai Ninh An Hầu, từng bày tỏ lòng mình với trẫm, nguyện bỏ thân phận, cùng tướng sĩ đồng cam cộng khổ, bảo vệ giang sơn Đại Chiêu. Bảy năm qua, hắn thân trải trăm trận, lập nhiều kỳ công, trẫm rất an ủi.

“Nay chiến sự đã bình, bốn biển an ổn, chiến thần treo ấn quy ẩn, trẫm đặc biệt phong ngươi làm Nhất phẩm Quân Hầu, nhận ấn soái, trấn thủ giang sơn.”

Ta ngẩng phắt đầu lên.

Đây là…

Hoàng thượng khẽ ho, giọng vẫn uy nghiêm.

“Trẫm phong ngươi làm Tĩnh An Hầu, dẹp loạn bình định gọi là Tĩnh, bốn phương vô sự gọi là An, hai chữ Tĩnh An, ngươi hiểu chứ?”

Tiêu An Thần đứng một bên, nở một nụ cười bình thản mà sâu sắc.

Tan triều.

Huynh đệ cũ chặn ta lại, cười đùa đòi giải thích.

Nhiều triều thần muốn kết giao với ta.

Phụ thân ta càng thêm kinh ngạc, bảo ta về nhà kể rõ đầu đuôi.

Vô số người vây quanh ta, lời khen vang lên bên tai không ngớt.

Còn Tiêu An Thần?

Ta ngó quanh chẳng thấy hắn đâu.

Không muốn ứng phó với đám người này, ta kkhó khăn chen qua đám đông, ta chạy đi chặn xe ngựa của Hoài Vương phủ.

Khi ta đè Tiêu An Thần lên vách xe.

Hắn giật mình, nhưng vẫn rất tự nhiên vòng tay ôm eo ta.

“Tiểu Phú, giờ này ngươi không nên xuất hiện ở đây, ngươi vừa mới… ưm!”

Ta cúi đầu chặn môi hắn.

Mắt ta cay xè đau nhức.

Ta hiểu Tiêu An Thần hôm nay đã hy sinh điều gì.

Chiến thần cởi giáp xuống, tất cả công lao hiển hách, chiến tích lẫy lừng, đều bị chôn vùi dưới chiếc mặt nạ ấy.

Niêm phong trong sử sách.

Từ hôm nay, hoàn toàn không liên quan đến tên hắn. Hắn không còn đường lui nữa rồi.

Người đời nhắc đến Tiêu An Thần, chỉ là một kẻ ăn không ngồi rồi thuộc dòng dõi thiên hoàng, chẳng còn chút oai phong.

Ta xót xa cho hắn.

Hắn nhéo mặt ta.

Tiêu An Thần ôm eo ta, tay xoa bụng ta.

“Ta và hoàng huynh thân thiết, hắn cả người mang bệnh, ban đầu ta đeo mặt nạ xuất chinh, chỉ để giữ vững giang sơn.”

“Nhưng giờ, mặc giáp ta không ôm được ngươi. Ngươi tốt như vậy, ta không thể để ngươi mãi núp bên ta, làm một phó tướng vô quyền.”

“Hơn nữa, có đứa nhỏ rồi, ta nên tránh một số chuyện nguy hiểm.”

Công lao của bậc chúa tể thêm huyết mạch long tử phượng tôn, đã là mầm họa chôn sâu.

Song, hư danh với ta như mây trôi.

Ta muốn thế nhân thấy công lao của ngươi, thấy bao năm mồ hôi máu ngươi đổ.

Vậy nên, ta cởi chiến bào.

Bước xuống thần đàn.

Vì người trong lòng, cam nguyện hóa phàm nhân.

“Tiểu Hầu gia…”

Tiêu An Thần vòng tay ôm eo ta, ngẩng đầu nhìn ta.

“Ta chẳng còn gì, ngươi thương ta chút đi.”

Ta nhìn vào mắt Tiêu An Thần.

Hóa ra trong tình yêu.

Không phân cao thấp giàu sang.

Tất cả những ai trao đi chân tình, đều như bước trên băng mỏng.

Thế nhưng, người được thiên vị lại là ngoại lệ.

Ta hôn lên khóe mắt Tiêu An Thần, nói với hắn một ngàn lẻ một câu yêu.

(Chính văn hoàn)

Phiên ngoại:

Ta là Thập Thất.

Ta có một nghi vấn.

Huynh đệ xấu xí của ta là Vương phi mỹ miều hay là Hầu gia.

Chuyện này cả Vương phủ đều biết.

Nhưng sao Vương phi lại còn phải giả chết một lần làm gì.

Rồi lại gả vào?

“Ngươi đúng là đồ ngu!” – Thập Lục đập đầu ta một cái.

“Lúc đầu gả vào là ai? Là đại tiểu thư nhà Ninh An Hầu! Giờ vào làm chủ Hoài Vương phủ là ai? Là Tĩnh An Hầu! Cái này giống nhau sao?”

“Đúng đúng, tiểu huynh đệ thông minh.”

Một bóng người lướt tới, là một tiểu cô nương cực kỳ xinh đẹp.

Trông rất giống diện mạo thật của Tiểu Phú.

Chắc là tỷ tỷ của Diệp Phú, Diệp Thời.

Diệp Thời lắc đầu: “Trong tiểu thuyết, hai người họ phải đường đường chính chính ở bên nhau, còn những chuyện khác, hì hì, ta thấy vẫn cần bổ sung một lần động phòng.”

“Hả?”

Thực ra nói cho cùng, ta vẫn không hiểu.

Tiểu Phú là nam tử.

Nếu động phòng thật, chẳng phải hoa cúc tan nát rồi sao.

Cô nương kia nở cười yêu mị.

“Không đâu, họ không cần, nhưng nếu mang thai… ưm! Bệ hạ!”

Chỉ thấy hoàng thượng sải bước tiến đến, kéo Diệp Thời đi.

Ta kinh hãi.

Vì lo cho an nguy của Diệp Thời, ta lén đi theo.

Nhưng ta lại thấy hoàng thượng đè Diệp Thời vào góc tường.

“Trẫm đã tác hợp cho hai đệ đệ chúng ta rồi, nàng khi nào thì mới chịu thực hiện lời hứa?”

Diệp Thời ôm eo hoàng thượng, gọi một tiếng tỷ tỷ.

Hoàng thượng lập tức e thẹn quay mặt đi.

Cái gì!

Hoàng thượng là nữ tử!

Cái gì?

Vương gia và Hầu gia, là hoàng thượng cố ý sắp đặt?

Vương gia, ngài bị lừa rồi!

Thôi được.

Nhìn căn phòng ngủ vẫn sáng đèn.

Hình như là hắn cam tâm tình nguyện mới đúng.

Hì hì.

(Hoàn toàn văn)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play