Mấy năm trước, Cổ môn bị chôn vùi trong sóng gió giang hồ. Yến Quy, thiếu chủ Miêu Cương, gánh trên vai trọng trách phục hưng, lại rơi vào cảnh bị truy sát khắp nơi. Trên đường chạy trốn, hắn tình cờ gặp Ân Tình — cô gái từ Côn Luân xuống núi tìm huynh trưởng.
Ân Tình từ nhỏ đã bị hàn khí nhập thể, thân thể suy yếu, chẳng biết võ nghệ, chỉ có thể chật vật chạy trốn.
Lần truy sát kia dữ dội đến cực điểm. Biết bản thân khó toàn mạng, Yến Quy tính toán để lại đường chết cho nàng. Hắn lừa:
“Ngươi ở lại đây. Nếu có kẻ đuổi theo, chạy về hướng đông.”
Nàng nắm chặt vạt áo thiếu niên, ngơ ngác hỏi:
“Thế còn ngươi?”
Thiếu niên mặt không đổi sắc, thản nhiên nói dối:
“Ta đi tìm lối thoát.”
Vài ngày sau, Yến Quy toàn thân đầy thương tích quay về, chỉ thấy nàng vẫn ngoan ngoãn chờ tại chỗ. Hắn kinh ngạc:
“Ngươi… vẫn chưa đi sao?”
“Ngươi trở về rồi! Ngươi không phải đi tìm lối thoát ư? Ngươi bảo ta đợi ngươi."
Nàng đâu biết, khi đó hắn muốn nàng làm mồi nhử hỏa lực, muốn nàng chết thay hắn.
Từ đây tình cảm rối ren, càng vướng càng sâu. Hắn không thể quay đầu, chỉ có thể dâng trọn trái tim, vì nàng mà máu chảy đầu rơi.
——
“Đừng mơ rời bỏ ta.” Yến Quy áp sát, môi khẽ chạm ống sáo, thổi lên một khúc u trầm:
“Nếu đi, đừng trách ta khiến ngươi nếm thử mùi vị sống không bằng chết.”
Giọng hắn như gió lạnh cuối thu, vừa ôn nhu, vừa mê hoặc lòng người.
Nhưng… Ân Tình nhìn theo tiếng sáo mà thấy khắp đất đầy rắn rết bò trườn, sợ hãi đến khóc òa, nhào vào lòng hắn.
“Ngoan.” Yến Quy cong môi cười, ánh mắt đen thẳm.
“Nếu đã chọn ở lại, thì hứa đừng bao giờ rời đi nữa.”
“Muốn trốn… cũng chỉ có thể trốn trong ngực ta.”
【Nam chính: thiếu chủ Miêu Cương tâm trí điên loạn x Nữ chính: thiếu nữ ngây thơ vừa đặt chân vào giang hồ】