“Lợi hại hơn chúng… là vật gì?”
Trong khoảnh khắc Ân Tình còn đang hoang mang, một bóng đen phá không mà đến, lao thẳng vào thiếu niên.
Bóng đêm như mực, rừng núi chợt sáng lóa bởi đao quang kiếm ảnh, lá trúc vỡ vụn tung bay.
Người áo đen bộ pháp quỷ mị, thân hình như tàn ảnh, khinh công hiển nhiên đã đạt đến cực hạn.
Thiếu niên khẽ híp mắt, đầu ngón tay búng ra một luồng ám lưu. Ngay lập tức, một mảnh phù bay lên theo gió, chỉ nghe “vèo vèo” mấy tiếng, tơ trắng trong không khí bủa vây.
“Choang!” Sáo nhỏ trong tay hắn bỗng lóe sáng như kiếm, tiếng va chạm làm trúc rừng rung động, mảnh vỡ bay đầy trời.
Bóng đen không chịu kém, song cước mạnh mẽ quét ngang, đá gãy từng gốc trúc, ép cả một mảng lớn đổ rạp về phía thiếu niên.
Nhưng sáo nhỏ trong tay hắn vốn chẳng phải vật tầm thường. Một chiêu một thức, kiếm phong sắc bén, cắt gãy từng thân trúc đổ xuống, không để lại kẽ hở.
Bóng đen thối lui vài bước, rồi bất ngờ xoay người, phóng ám khí thẳng về phía Ân Tình!
Tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã đến sát người, nàng căn bản né tránh không kịp.
“Cẩn thận!”
Một luồng sáng xanh lóe lên trước mắt. Là thiếu niên kia! Hắn vung sáo chém thẳng xuống, thân kiếm sắc bén đinh chặt ám khí vào thân cây, cách cần cổ của nàng chỉ một tấc.
Ân Tình sợ đến run rẩy, bàn tay vô thức chạm cổ mình— nàng còn sống!
Nếu không phải hắn phản ứng nhanh như điện, chỉ sợ lúc này nàng đã chết không nhắm mắt.
Nàng ngẩng nhìn thiếu niên, hắn hai tay trống trơn, gương mặt không đổi sắc, khí thế vẫn bức người, hiển nhiên chuẩn bị tay không nghênh địch.
Nhưng bóng đen dường như không muốn dây dưa, hắn ném ra một vật phát khói mù, thừa cơ thoát thân, biến mất vô tung.
Khi màn sương tan đi, trên thân cây chỉ còn lại ám khí cắm sâu vào gỗ cả ba tấc. Đuôi ám khí khắc một chữ “Cực”, bên trên còn ghim một mảnh giấy.
Ân Tình mở ra, đọc khẽ: “Hắn còn sẽ đến.”
Thiếu niên liếc mắt, lạnh lùng cười: “Người của Vô Cực Tông.”
Ân Tình biến sắc.
Từ chỗ sư huynh, nàng biết Vô Cực Tông là mối họa lớn nhất võ lâm ngày nay. Năm xưa từng là danh môn chính phái, nhưng từ khi Đông Phương Diễm lên ngôi, liền chiêu nạp toàn những kẻ tàn độc, máu lạnh, khiến giang hồ kinh hãi gọi là “Ma giáo”.
Hàng loạt vụ huyết án rung động thiên hạ đều bắt nguồn từ bàn tay bọn họ.
Nàng khẽ run: “Ngươi… trêu chọc bọn họ ư?”
Thiếu niên nhún vai, cười nhạt: “Không phải ta chọc bọn chúng, mà là hắn chọc ta.”
“Hắn?”
“Thân phụ độc trùng, tay cầm cốt tiêu… Vô Cực Tông thiếu chủ, giang hồ gọi là - Ngọc Diện Tu La - Đông Phương Dạ.”
Ân Tình hít một hơi lạnh, tim còn đập loạn. Vừa rồi nếu không nhờ hắn cứu, chỉ sợ nàng đã chết dưới ám khí của Đông Phương Dạ.
Nàng nhìn hắn, trong lòng phức tạp: người muốn giết nàng là hắn, mà người vừa cứu nàng cũng là hắn.
Trong chốc lát, nàng nhạy cảm phát hiện mùi máu tanh thoang thoảng.
Hắn… bị thương.
“Ngươi trúng độc rồi.” Nàng nắm lấy cổ tay hắn, nghiêm giọng: “Để ta xem.”
Thiếu niên cứng đờ, ánh mắt kinh ngạc dừng ở bàn tay mềm mại tinh tế của nàng. Từ nhỏ đến lớn, chưa ai dám đến gần hắn như vậy.
Hắn cau mày: “Buông tay.”
“Không.” Ân Tình kiên quyết, vừa nói vừa điểm mấy huyệt phong độc cho hắn.
Thân thể thiếu niên chấn động, sắc mặt thoáng đỏ. Cảm giác nóng rực từ nơi nàng chạm lan khắp người, khiến hắn bối rối.
“Ngươi—” Hắn nghiến răng, “Đừng chạm nữa, nếu không ta bẻ gãy tay ngươi.”
Ân Tình trừng mắt, thầm mắng hắn không biết tốt xấu, rồi hậm hực thu tay về, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ta mới chẳng thèm chạm vào ngươi.”
Thiếu niên liếc mắt, khẽ cười, búng một cái lên trán nàng:
“Ta nghe thấy hết đấy.”
“Ô ô, tha mạng, đừng giết ta.” Ân Tình ôm đầu làm bộ đáng thương.
Thiếu niên bước tới, kéo nàng dậy, tay siết lấy cổ tay nàng, cười lạnh:
“Giờ mới biết sợ?… Muộn rồi.”