Thiếu niên cúi đầu, ngón tay thon dài khẽ vuốt ve con rắn nước. Nó lập tức quấn chặt lấy tay hắn, ngoan ngoãn lấy lòng.
“Thật ngoan.”
Gió đêm thổi qua, hắn khe khẽ thở dài, giọng nói thấp trầm vang giữa không trung:
“Những người khác sớm muộn cũng có ngày phản bội ngươi. Nhưng chúng nó thì vĩnh viễn không.”
Nói xong, hắn bất chợt ngẩng mắt nhìn nàng, nở một nụ cười rực rỡ.
Trăng sáng treo cao, bóng đêm tĩnh lặng. Vầng sáng bạc phủ lên khuôn mặt tuấn mỹ của thiếu niên, tựa hồ phủ thêm một tầng sương khói mờ ảo. Ánh mắt ấy như ngọn đèn bất ngờ được thắp sáng trong đêm tối, khiến Ân Tình thoáng ngây dại, tim đập lỡ một nhịp.
Nàng ngơ ngẩn nhìn hắn, như thể đang ngắm một bức họa mờ sương, hay nhìn người qua ánh nến.
“Ta nói đúng không?” hắn khẽ hỏi.
Ân Tình giật mình hoàn hồn, chỉ biết gượng gạo cười. Đáp cũng không được, mà không đáp cũng không xong.
Đúng lúc nàng còn đang lúng túng, con rắn nước trên tay hắn đột nhiên dựng thân, lưỡi đỏ phun phì phì, như thể phát giác điều gì nguy hiểm.
Nụ cười của thiếu niên lập tức tắt ngấm. Sắc mặt hắn thoáng lạnh đi, ánh mắt nghiêm trọng, nhìn sâu vào màn đêm u tĩnh.
Ân Tình vội vàng đưa mắt nhìn theo, chỉ thấy bóng cây lay động trong gió, lá xào xạc, chẳng rõ có chuyện gì.
“Sao vây?”
“Suỵt!”
Một ngón tay lạnh buốt chặn ngay lên môi nàng, cắt đứt lời sắp thốt ra.
Cả hai đều ngẩn ra vì hành động ấy. Ánh mắt vô tình chạm nhau, lóe lên như lửa, rồi lập tức né tránh.
“Ngươi—” Ân Tình khẽ kêu.
Thiếu niên ho khan một tiếng, hơi mất tự nhiên nghiêng đầu, rồi thấp giọng, từng chữ rít qua kẽ răng:
“Câm miệng. Có người.”
Ân Tình thoáng đỏ mặt, chăm chú nhìn đôi tai hắn ửng hồng, lập tức ngậm miệng.
Nàng tự nhận mình tai thính mắt tinh, nhưng hiện tại chẳng nghe thấy gì. Thế nhưng, nhìn vẻ căng thẳng trong mắt hắn, nàng cũng không dám cất lời.
“Ngươi biết khinh công không?” Hắn nghiêng mắt hỏi.
“Biết… một chút… nhưng…” Nàng ấp úng.
“Đi theo ta.”
Vừa dứt lời, hắn đã động thân. Bóng dáng như gió lướt đi, động tác nhanh đến mức không nhìn rõ.
Một xoay người, hắn đã nhảy lên cành cao, thân pháp liền mạch lưu loát, không có nửa phần trì trệ. Ân Tình chỉ kịp thấy trong màn đêm, chiếc áo đỏ ấy nhanh chóng biến thành một chấm sáng rồi tan vào bóng tối.
Nàng kinh hãi. Nhanh như thế, chẳng sợ nàng quay đầu bỏ chạy sao?
Nhưng nghĩ kỹ lại, hắn vốn chẳng hề sợ. Nếu nàng thật sự dám chạy, hắn chỉ cần xoay người, lập tức như bóng quỷ mà áp sát sau lưng.
Ân Tình vận khởi tuyệt học khinh công của Côn Luân – Hồng Nhạn. Thế nhưng càng đuổi, hơi thở càng gấp gáp.
Trên núi, nàng từng tự hào khinh công của mình chỉ kém huynh trưởng, ai cũng phải kiêng dè. Nhưng bước chân vào giang hồ mới biết, núi này cao, còn có núi khác cao hơn.
Huynh trưởng từng nhắc: “Nội tức ngươi chưa đủ, khinh công dù có cũng khó bền lâu.” Nay nghiệm lại, quả nhiên không sai.
Phía trước, bóng áo đỏ phiêu dật như khói chợt dừng.
Tim nàng thót lên, vội vã chạy nhanh hơn, tưởng rằng cuối cùng cũng đuổi kịp.
Nhưng còn chưa kịp thở phào, đã bị hắn một tay túm lấy cổ áo, xách bổng lên như xách gà con.
“Chậm như rùa, phiền chết.” Hắn lẩm bẩm, giọng đầy mất kiên nhẫn.
Rồi cứ thế, hắn mang theo nàng, bước chân nhẹ bẫng như gió, bóng cây ven đường vụt qua thành tàn ảnh.
Trong lòng Ân Tình thầm thở dài: Như thế này cũng quá nhanh đi!
Tốc độ này so với khi nàng tự đuổi theo còn nhanh hơn gấp mấy lần.
Chưa kịp định thần, một luồng gió xé tai vụt đến—
“Vèo!”
Một đạo hàn quang phá gió lao thẳng tới từ trong rừng tối.
“Cẩn thận!” Ân Tình thốt lên.
Thiếu niên lập tức buông nàng, vòng tay ôm eo, lắc mình tránh né. Ám khí lướt sát qua, nguy hiểm đến mức lạnh sống lưng.
Nhưng chưa kịp ổn định, một món ám khí khác đã bay tới, thế công cực hiểm. Hắn chỉ kịp rút sáo chắn ngang, “choang” một tiếng, kim loại chạm nhau vang giòn.
“Không ổn!” Thiếu niên nghiến răng. Thế lực ám khí quá mạnh, dù đã hóa giải phần nào, vẫn buộc hắn phải bật nhảy mấy bước, xoay người giữa không trung, mới có thể đáp xuống chạc cây.
Hắn buông nàng xuống, một tay cầm chặt sáo nhỏ, ánh mắt quét bốn phía:
“Trốn trốn tránh tránh, sao không hiện thân đấu một trận?”
Dưới ánh trăng, một bóng người áo đen chậm rãi bước ra. Trường bào phấp phới, gương mặt mơ hồ nhưng đẹp đến kinh diễm, ở giữa trán lộ rõ một dấu đỏ. Trong tay hắn là một cây tiêu xương trắng ngà, dày đặc hoa văn u ám.
Thiếu niên nheo mắt, tay siết chặt sáo, hơi thở lạnh lẽo, ẩn giấu sát khí.
Không khí như đông lại, mùi máu lạnh quẩn quanh.
Tiêu đấu sáo.
Người áo đen đối diện thiếu niên, không lời mà giằng co.
Thiếu niên đưa sáo lên môi, khẽ thổi. Tiếng sáo vang lên, réo rắt bi thương, khi như sông núi phiêu linh, khi như xuân thủy lững lờ.
Âm điệu vừa cất lên, khắp nơi liền vang tiếng “soạt soạt” rợn người.
Ân Tình chăm chú nhìn, không khỏi biến sắc. Dưới tán cây, không biết từ bao giờ, nhung nhúc đủ loại độc trùng bò ra—rết, nhện, rắn độc, bò cạp…
Cảnh tượng rậm rạp khiến nàng nổi da gà.
Nhưng kì lạ thay, người áo đen kia vẫn đứng im, toàn thân lạnh lẽo như băng. Lũ độc vật dồn quanh hắn, vòng tròn càng lúc càng chặt, thế mà chẳng con nào dám tiến lên nửa bước, dường như sợ hãi điều gì.
Thiếu niên khẽ hừ, giọng chế nhạo:
“Ngươi còn có thứ lợi hại hơn chúng sao?”