Sáng hôm sau, ánh nắng sớm mờ mờ phủ xuống, Ân Tình dần tỉnh lại.
Trên người nàng vương mùi hương lành lạnh, thoang thoảng như hoa lan trong gió, dịu nhẹ mà quyến luyến. Cúi xuống nhìn, mới phát hiện trên người mình đang khoác một chiếc áo bào đỏ.
Ân Tình giật mình, lập tức nhận ra đây chính là ngoại sam của thiếu niên kia — Yến Quy. Nhưng tại sao áo choàng của hắn lại ở trên người nàng?!
Nàng ngẩng đầu nhìn quanh. Tán cây rậm rạp như tấm lụa xanh che đi nửa bầu trời, chỉ để lọt qua vài tia nắng nhàn nhạt. Còn thân cây rỗng bên cạnh, nơi hắn ngồi tối qua, giờ đã chẳng thấy bóng dáng đâu.
Ân Tình đảo mắt nhìn ra xa, trước mặt toàn là cỏ xanh rừng trúc, gió thổi xào xạc, nhưng lại chẳng có một dấu chân nào để lại.
“Yến Quy!” nàng gọi khẽ vài tiếng, chờ đợi rất lâu, đáp lại chỉ là tiếng gió.
Lẽ nào… hắn sợ mình trở thành gánh nặng, nên nhân lúc nàng ngủ say mà bỏ đi?
Nghĩ đến lời hắn nói tối qua, khả năng này hoàn toàn không nhỏ. Dù sao nàng không biết võ công, cũng chẳng có chút năng lực tự bảo vệ nào.
Nếu quả thật là vậy, nàng cũng không thể trách hắn. Chỉ là, trong lòng vẫn dâng lên một chút mất mát khó gọi thành tên.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT