Văn án
【Cưới trước yêu sau + mưu sâu từ lâu】
Nguyễn Vụ – “nhân gian tuyệt sắc” của giới giải trí.
Năm hai mươi tuổi, chỉ với bộ phim Chiều Hôm, cô đã ôm về chiếc cúp Nữ chính xuất sắc nhất, từ đó trở thành ngôi sao sáng chói, chạm vào là bỏng tay.
Ai trong kinh thành cũng ngầm mặc định: Lục Tây Tiêu – tân quý thương giới, thanh mai trúc mã từ nhỏ với Nguyễn Vụ – chính là người đàn ông sẽ nắm tay cô đi hết đời. Hai người lớn lên bên nhau, hai nhỏ vô tư, một đôi trời sinh.
Thế nhưng—
Một đêm tuyết rơi, paparazzi tung ra loạt ảnh mập mờ của Nguyễn Vụ cùng gia chủ Tần gia – Tần Yến Từ.
Trong ảnh, người đàn ông tuấn nhã cầm chiếc ô đen bằng trúc, nghiêng che gió tuyết cho cô gái nhỏ bên cạnh. Dáng người cao ngất, bóng dáng bao trùm lấy cô, ôn nhuận như ngọc, dịu dàng đến mức khiến cả thế giới như mờ đi chỉ còn lại hai người. Hình ảnh ấy, ái muội mà mông lung, khiến người ta không nỡ rời mắt.
Người đời đều nói:
Gia chủ Tần gia – Tần Yến Từ, là bậc quân tử phong nhã, lễ độ ôn hòa, cao quý như chi lan ngọc thụ.
Trong Tần gia máu lạnh ăn thịt người không nhả xương ấy, trăm năm mới xuất hiện được một người ôn nhuận như ngọc, khí chất xuất trần đến vậy.
Mỗi lần đi ngang qua poster của Nguyễn Vụ, ánh mắt anh đều dừng lại rất lâu. Ánh nhìn kia sâu thẳm, dịu dàng đến mức khiến người khác phải nghi hoặc cất tiếng trêu:
“Tần gia chủ, chẳng lẽ anh cũng… theo đuổi minh tinh?”
Anh chỉ khẽ cười, nụ cười thanh nhã khuynh đảo chúng sinh:
“Không phải theo đuổi. Đây là… vợ tôi.”
—
Ngày đóng máy, vừa bước ra khỏi phim trường, Nguyễn Vụ liền nhìn thấy một chiếc xe sang đen bóng dừng trước cửa.
Người đàn ông tuấn quý bước xuống, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, ánh mắt đầy sủng ái không hề che giấu.
Giọng nói trầm thấp ôn nhu, dịu dàng đến tận xương tủy:
“Vụ Vụ, anh tới đón em về nhà.”
PS: Nam chính – bề ngoài ôn nhuận như ngọc, nhưng thực chất lại cố chấp, bá đạo, điên cuồng chiếm hữu