———
Cục Dân Chính.
Mùa đông ở kinh thành sáng sớm lúc nào cũng giá lạnh, khắp nơi đều trắng xóa, trên đường người đi thưa thớt, càng đừng nói tới chuyện có người đi sớm như vậy tới Cục Dân Chính để làm thủ tục kết hôn.
Nguyễn Vụ nhìn cánh cổng Cục Dân Chính vẫn chưa mở, cô hơi ngẩn ra. Cô không nghĩ mình lại đến sớm như thế. Vốn tưởng giờ này sẽ có rất nhiều cặp đến, nên cô tranh thủ tới trước để giữ chỗ.
Rốt cuộc thì người kia chắc chắn rất bận. Có thể dành ra một chút thời gian để đi đăng ký kết hôn với cô, quả thực không dễ dàng.
Nguyễn Vụ xoay người, nhìn thoáng qua điện thoại: đúng 8 giờ. Mà Cục Dân Chính bắt đầu làm việc lúc 8 rưỡi, nghĩa là cô đã tới sớm nửa tiếng.
Đúng lúc này, trên nền tuyết vang lên tiếng động rất khẽ. Nguyễn Vụ ngẩng đầu, thấy một chiếc xe sang màu đen dừng ngay ngã rẽ đối diện, bánh xe lăn qua tuyết để lại vệt dài phía sau.
Cửa xe được một người mặc đồ đen mở ra. Một người đàn ông cao lớn từ trong bước xuống, thanh nhã nổi bật giữa nền tuyết trắng. Mơ hồ có thể thấy gương mặt anh ta tuấn mỹ, ôn nhuận như ngọc.
Đây là lần thứ hai Nguyễn Vụ nhìn thấy anh.
Hay là lần thứ ba.
Bởi vì trong giấc mơ vừa rồi, cô cũng thấy anh một lần.
Nguyễn Vụ nhìn anh che một chiếc ô đen, thong thả bước tới chỗ mình. Trên người là áo sơ mi trắng cùng bộ vest đen bên ngoài, cả người mang theo khí chất điềm tĩnh, cao ngạo, vừa ôn nhuận vừa xa cách.
Quả nhiên danh bất hư truyền.
Tần gia có công tử, phong hoa như ngọc, như thiết như tha.
“Để em đợi lâu rồi.” Giọng nam trầm thấp vang lên ngay trước mặt cô, âm cuối nhấn nhẹ, nghe vào tai lại đặc biệt dịu dàng.
Cùng lúc đó, chiếc ô đen được anh từ từ hạ xuống, để lộ gương mặt hoàn mỹ đến cực điểm. Nụ cười nhạt nơi khóe mày mắt anh, dưới ánh nắng sớm càng thêm sáng rực.
Nguyễn Vụ hơi ngẩn người, một lát sau mới kịp hoàn hồn, có chút mất tự nhiên đáp:
“Không… không đâu, em cũng vừa tới thôi.”
Trong khi cô nói, Tần Yến Từ đã đưa ô cho người đi cùng. Anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, như thể trong mắt chỉ còn lại mỗi mình cô.
Bị ánh nhìn ấy bao phủ, Nguyễn Vụ bất giác nhớ tới giấc mơ ban nãy. Gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, ánh mắt cũng trở nên chột dạ, như thể mình vừa làm chuyện gì sai trái.
Mà thật ra… chẳng phải cũng coi như sai trái sao.
Cô lại nằm mơ thấy cảnh ái muội với Tần Yến Từ.
Tần Yến Từ không biết cô đang nghĩ gì. Anh chỉ thấy sắc mặt cô ửng đỏ, biểu cảm có chút lạ. Anh khẽ tiến lại gần, giọng nói mềm mại:
“Em sao vậy? Không thoải mái à?”
“A?” Nguyễn Vụ khẽ kêu, vội lắc đầu,
“Không… không có. Cảm ơn Tần tiên sinh quan tâm, em ổn .”
Nghe cô nói không sao, nét lo lắng trong mắt anh lập tức tan biến. Đúng lúc ấy, nhân viên Cục Dân Chính mở cửa, đề tài cũng theo đó mà dừng lại.
Nguyễn Vụ thấy cửa đã mở, khẽ cười, trong giọng mang chút vui mừng, hoàn toàn không chú ý mình đã vô thức nắm lấy tay người đàn ông kia:
“Cửa mở rồi, chúng ta vào thôi!”
Ánh mắt Tần Yến Từ khẽ động. Anh cúi xuống nhìn bàn tay nhỏ nhắn đang đặt lên tay mình, đôi mắt sâu thêm vài phần. Sau đó lại nhìn về phía cô, giọng nói hơi khàn:
“Ừ.”
Gió nhẹ thổi qua, mái tóc khẽ lay động. Anh không nói gì thêm, chỉ nắm lấy tay cô, đan chặt mười ngón vào nhau, cùng bước vào Cục Dân Chính.
Mười phút sau.
Nguyễn Vụ nhìn tờ giấy chứng nhận kết hôn trong tay, hơi ngẩn ngơ. Giống như đang mơ vậy. Cô… thật sự đã kết hôn với Tần Yến Từ. Đây có lẽ là chuyện liều lĩnh nhất, khác người nhất mà cả đời cô từng làm.
“Cẩn thận kẻo lạnh.” Giọng nam ôn hòa vang bên tai. Nguyễn Vụ ngẩng đầu, thấy anh tri kỷ khoác lại áo lông cho mình.
Cô hơi sững sờ. Vì lúc chụp ảnh chứng nhận, cô đã cởi áo khoác, sau đó quên mặc lại.
Ánh mắt cô khẽ rung động, trong lòng không khỏi thầm cảm thán: quả nhiên Tần Yến Từ đúng là quân tử ôn nhuận như ngọc.
“Cảm ơn anh, Tần tiên sinh.”
Bàn tay anh đặt trên vai cô dừng lại, nhẹ nhàng siết một chút. Hàng mi dài rũ xuống, đôi mắt sâu thẳm phủ đầy ôn nhu, giọng nói trầm thấp:
“Chúng ta kết hôn rồi, em không cần gọi anh xa cách như vậy nữa.”
Ý tứ đã quá rõ: giữa vợ chồng, đâu cần khách sáo.
Nguyễn Vụ chớp mắt, cũng hiểu được. Cô thử dò hỏi:
“Vậy… em nên gọi anh thế nào?”
Ngón tay thon dài của Tần Yến Từ khẽ lướt qua vai cô, nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn ấy của cô, khóe môi cong lên nụ cười ôn nhu:
“Gọi Yến Từ, hoặc A Từ cũng được.”
Nếu có thể, anh càng muốn cô gọi một tiếng ông xã.
Nhưng anh biết hiện tại cô chưa nói ra được. Không sao, anh có thể chờ.
Nguyễn Vụ nghe vậy, khóe môi khẽ nhếch, giọng ngọt ngào mềm mại:
“Yến Từ.”
Chỉ một tiếng gọi đơn giản, lại khiến anh bật cười khẽ. Giọng nói êm dịu nhưng vô tình lộ ra chút khác thường — chỉ cần cô gọi tên, anh liền thấy vui.
Hai người cầm giấy chứng nhận đi ra khỏi Cục Dân Chính, liền bắt gặp một người đàn ông mặc vest giày da đi tới.
Nguyễn Vụ nhận ra anh ta — Trần Thuật Lễ, người thân cận bên cạnh Tần Yến Từ.
Trần Thuật Lễ vừa đến liền thấy cảnh hai người vai kề vai bước ra. Nam thanh nữ tú, hình ảnh thật sự khiến người ta phải tán thán: quá xứng đôi.
Anh ta cúi người chào, giọng kính cẩn:
“Gia chủ, phu nhân.”
Tần Yến Từ khẽ gật đầu, trong mắt nụ cười càng sâu, dường như vì nghe thấy hai chữ phu nhân mà cảm thấy sung sướng.
Nguyễn Vụ cũng gật đầu đáp lại, nhưng với cách xưng hô “phu nhân” kia, cô vẫn thấy chưa quen, sắc mặt hơi ngượng nghịu.
Sau đó, cô quay sang Tần Yến Từ, giọng nhẹ nhàng:
“Em phải về Nguyễn gia một chuyến, thu dọn chút đồ.”
Anh gật đầu, tỏ ý đã biết. Trước đó họ từng bàn qua, cô sẽ dọn đến ở cùng anh. Anh dịu giọng hỏi:
“Có cần anh đi cùng không?”
Nguyễn Vụ lắc đầu, từ chối:
“Không cần đâu, đồ cũng không nhiều.”
Đáy mắt anh khẽ tối lại, nhưng khi ngước nhìn cô, ánh mắt vẫn ôn hòa, không để lộ bất kỳ dị sắc nào. Anh chỉ nói:
“Anh chờ em.”
Nguyễn Vụ không để ý đến biến hóa trong mắt anh, chỉ mỉm cười, sau đó rời đi. Dáng vẻ ấy thoạt nhìn có chút lạnh nhạt, xa cách, khiến lòng người chua xót.
Tần Yến Từ đứng tại chỗ, ánh mắt dõi theo bóng dáng cô, đến cả chớp mắt cũng tiếc nuối. Ánh nhìn nặng trĩu tình cảm, quyến luyến không thôi.
Mãi đến khi bóng hình cô biến mất trong trời tuyết trắng, anh mới thu lại ánh mắt. Trong nháy mắt, toàn bộ ôn nhu biến thành lạnh lẽo, giọng khàn khàn:
“Giải quyết đi.”
Trần Thuật Lễ cúi đầu:
“Gia chủ, mấy từ khóa hot search trên Weibo đã được gỡ xuống, sẽ không ảnh hưởng đến danh tiếng của phu nhân. Xin ngài yên tâm.”
Anh ta thật không ngờ, lần đầu tiên gia chủ và phu nhân gặp mặt đã bị paparazzi chụp được. Càng không ngờ, đám paparazzi kia lại dám phát tán ảnh.
Chẳng khác nào động vào đầu hổ.
Người ngoài nhìn vào, đều chỉ có thể nói một câu: ngu xuẩn.
Tần Yến Từ gật đầu hài lòng, không nói gì thêm. Anh chỉ ngước nhìn trời, để mặc từng bông tuyết nhỏ rơi xuống nền đất.
Vận mệnh, dường như đã sớm có người sắp đặt trong bóng tối…