Giang Dạng lập tức bước nhanh về phía gã đàn ông mập, nhưng khi ánh mắt cô lướt sang một bên, vừa thấy Tần Yến Từ cùng Lục Tây Tiêu, cô hơi sững lại. Chỉ thoáng ngạc nhiên một chút, rồi rất nhanh khôi phục lại vẻ mặt bình thường.
Tô Chanh thì hoàn toàn không ngờ Lục Tây Tiêu cũng có mặt ở đây. Đôi mắt đẹp của cô ta khẽ chuyển động, như đang tính toán gì đó, sau đó thẳng tiến về phía Lục Tây Tiêu.
Cô ta ngồi ngay xuống bên cạnh hắn, vòng tay ôm lấy cánh tay hắn, giọng điệu nũng nịu vang lên:
“Anh Tây Tiêu, sao anh lại ở đây thế này?”
Lục Tây Tiêu không đáp lời, ánh mắt hắn dán chặt vào Nguyễn Vụ, trong mắt hiện rõ vẻ kinh ngạc. Hắn dường như không tin nổi, cô lại xuất hiện ở một nơi thế này.
Trong ấn tượng của hắn, Nguyễn Vụ luôn ngoan ngoãn, dịu dàng, cao quý và tao nhã. Thế nào đi nữa, cô cũng chẳng nên thuộc về kiểu chốn ồn ào hỗn loạn này.
Nguyễn Vụ cũng nhìn thấy Lục Tây Tiêu. Thật muốn làm như không thấy cũng chẳng nổi, bởi vì Tô Chanh đang cố ý nâng cao giọng, khiến cả căn phòng đều chú ý.
Trong lòng cô chỉ dấy lên một cơn ghê tởm.
Đối diện cảnh hai người kia thân mật, ánh mắt Nguyễn Vụ vẫn bình thản, chẳng hề gợn sóng. Như thể cô chẳng mảy may quan tâm đến quan hệ giữa Lục Tây Tiêu và Tô Chanh.
Ngay sau đó, cô bỗng cảm nhận được một ánh nhìn đặc biệt, khó tả thành lời. Cảm giác ấy khiến cô khẽ nhíu mày. Khi ngẩng lên tìm theo hướng ánh mắt kia, đồng tử lập tức trầm xuống, đáy mắt thoáng hiện sự bối rối.
Tần… Tần Yến Từ? Sao anh ấy lại có mặt ở đây?
Nguyễn Vụ thoáng chột dạ, trong ánh mắt phảng phất sự thấp thỏm, như thể chẳng dám nhìn thẳng vào anh.
Chuyện này đúng là mất mặt chết đi được!
Buổi sáng vừa cùng anh ấy đi lĩnh giấy hôn thú, buổi tối đã bị bắt gặp ở nơi tiệc rượu thế này…
Cô lại lén nhìn Tần Yến Từ lần nữa, phát hiện trong mắt anh vẫn là sự ôn hòa dịu dàng, không có bất cứ khác thường nào. Tim cô dần ổn định lại, không còn quá hoảng sợ.
Thế nhưng, màn trao đổi ánh mắt ngắn ngủi ấy lại rơi vào mắt Lục Tây Tiêu, trong đầu hắn chỉ thấy toàn là tình ý qua lại. Hắn tức đến nghiến răng, càng thêm tin rằng giữa Nguyễn Vụ và Tần Yến Từ chắc chắn có mờ ám.
Tô Chanh nhìn thấy ánh mắt Lục Tây Tiêu dõi theo Nguyễn Vụ, trong lòng vừa ghen vừa hận. Cô ta không ngờ sức hấp dẫn của Nguyễn Vụ lại lớn đến vậy, đến mức khiến Lục Tây Tiêu vì cô mà nổi cơn ghen.
Ngay cả cô ta còn chưa từng được hưởng đãi ngộ như thế! Nghĩ đến thôi đã tức sôi máu.
Đúng lúc này, Giang Dạng quay sang gọi:
“Nguyễn Vụ, em còn đứng ngây ra làm gì? Sao không mau ngồi xuống?”
Nguyễn Vụ giật mình, nhanh chóng gật đầu tỏ ý đã hiểu. Cô đang định tìm một chỗ ngồi thì giọng nói ôn hòa của Tần Yến Từ vang lên:
“Nguyễn tiểu thư, nếu em không ngại thì có thể ngồi bên cạnh tôi.”
Câu nói vừa dứt, cả gian phòng lập tức im bặt, yên ắng đến mức có thể nghe rõ tiếng hít thở. Mọi người đều ngỡ ngàng, không ai ngờ một người phong độ, nhã nhặn như Tần Yến Từ lại công khai mời Nguyễn Vụ ngồi cạnh mình.
Xem ra, tin đồn hot search trên Weibo… cũng chẳng oan uổng gì cho anh.
Gia chủ Tần gia – Tần Yến Từ, quả thật sẵn sàng vì tình mà bước xuống khỏi đài cao.
Lục Tây Tiêu trừng mắt nhìn Nguyễn Vụ, ánh mắt hung hăng, như thể chỉ cần cô dám ngồi cạnh Tần Yến Từ, hắn sẽ làm ra chuyện gì đó không thể kiểm soát nổi.
Còn Tô Chanh, Giang Dạng, cùng cả gã đàn ông mập kia đều dõi mắt nhìn chằm chằm, như đang xem một vở kịch hay, muốn biết rốt cuộc Nguyễn Vụ sẽ chọn thế nào.
Dù sao thì cảnh tượng “hai nam tranh một nữ” vẫn luôn khiến người ta mong chờ.
Nguyễn Vụ thoáng sững sờ, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc. Cô nhìn Tần Yến Từ, thân thể khẽ run, không biết là đang do dự, hay lo sợ bại lộ quan hệ giữa hai người.
Tần Yến Từ thì không hề vội vã. Anh như có thừa kiên nhẫn để chờ đợi. Khuôn mặt thanh tú tuấn mỹ, ánh mắt như trăng sáng, tựa hồ bất kể cô chọn thế nào, anh đều có thể chấp nhận.
Nguyễn Vụ nhìn vào đôi mắt ôn hòa ấy, trong đó ẩn chứa thứ cảm xúc khiến người ta không thể đoán được. Nhưng chính sự dịu dàng ấy lại khiến cô khẽ run lòng.
Cuối cùng, sau một khoảng im lặng dài, Nguyễn Vụ chậm rãi mở miệng, giọng nhỏ nhẹ mà rõ ràng:
“Tần tiên sinh, tôi không ngại. Tôi rất vinh hạnh.”
Khóe môi Tần Yến Từ khẽ cong, nụ cười khàn khàn mang chút ái muội, như thể đang thầm vui mừng. Anh cảm thấy may mắn, bởi Nguyễn Vụ đã không từ chối. Khoảng cách giữa hai người, lại một lần nữa được kéo gần thêm một bước.
Và điều đó, khiến anh thực sự hài lòng.