Chương 3 – Bức tường mang tên “người cũ”

Mùa thu năm ấy, Sài Gòn đột ngột trở lạnh.
Gió quét qua cửa kính từng cơn, khiến những tán cây dưới phố run rẩy như lòng người.

Dương Minh dọn dẹp lại phòng làm việc của Trình Việt – một thói quen hằng tuần. Cậu lau từng kệ sách, chà từng vết bẩn nhỏ trên mặt bàn. Nhưng hôm đó, trong lúc sắp xếp ngăn kéo dưới cùng – ngăn mà Trình Việt dặn “đừng động vào”, cậu đã lỡ tay làm rơi chùm chìa khóa.

Một chiếc hộp gỗ nhỏ rơi ra từ hộc sâu phía trong. Cũ kỹ, đóng bụi, có vẻ đã không được mở trong thời gian dài.

Cậu ngập ngừng. Rồi mở ra.

Bên trong là một xấp ảnh cũ, thư tay, một vòng tay bạc, và một cuốn nhật ký.
Tất cả đều có cùng một cái tên được viết lặp đi lặp lại:
"Nguyên Hạ."

Dương Minh chưa từng nghe tên ấy. Nhưng nỗi bất an bắt đầu lớn dần. Cậu lật vài trang trong cuốn nhật ký: chữ viết tay của Trình Việt, nắn nót, đầy tình cảm.

“Hạ thích uống trà nhài, không đường. Mỗi lần giận, đều im lặng rồi trốn vào bếp.”
“Hạ bảo anh là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời cậu ấy. Nhưng anh lại không giữ được Hạ…”
“Nếu có thể quay lại… anh sẽ không bao giờ để Hạ một mình trong căn phòng lạnh giá hôm ấy.”

Tay Dương Minh run lên. Trái tim cậu thắt lại.
Từng dòng, từng chữ như vết dao cắt thẳng vào tim.

Anh từng yêu sâu đậm một người – một người tên Nguyên Hạ.
Người ấy từng sống trong căn nhà này. Từng nấu ăn, dọn dẹp, viết thư tay, dùng vòng tay bạc.
Người ấy… từng yêu anh bằng tất cả.

Cậu nhìn quanh căn phòng. Đột nhiên mọi thứ trở nên xa lạ. Những bức tranh treo tường, chiếc tách trà anh dùng mỗi sáng, bản nhạc nhẹ phát trong bếp… đều không phải dành cho cậu. Chúng là ký ức của một người khác.

Còn cậu – chỉ là người thế thân.


Tối đó, Trình Việt về muộn. Anh tháo khẩu trang, ném điện thoại lên ghế rồi thở dài:
“Dương Minh, mai chuẩn bị cho anh vali. Anh có chuyến công tác 3 ngày.”

Cậu đứng ở cửa bếp, ánh mắt mờ đi vì nước mắt:
“Nguyên Hạ là ai vậy?”

Trình Việt khựng lại.
Ánh mắt anh – lần đầu tiên – lộ vẻ hoảng hốt. Nhưng chỉ trong giây lát, anh bình tĩnh trở lại, rời mắt đi nơi khác.

“…Người đó… không liên quan đến em.”

Dương Minh bật cười, khàn giọng hỏi:
“Thế còn em? Có bao giờ thực sự liên quan đến anh không?”

Không có câu trả lời. Chỉ là im lặng kéo dài đến ngột ngạt.


Đêm hôm ấy, Dương Minh bước ra ban công. Gió lạnh thốc vào mặt, nhưng lòng cậu còn lạnh hơn. Cậu tựa đầu vào lan can, khẽ lẩm bẩm:
“Thì ra suốt năm năm qua… mình chỉ đang sống trong bóng hình của người khác.”

Và đó là lần đầu tiên, cậu không chuẩn bị đồ cho anh vào sáng hôm sau.

Cũng là lần đầu tiên… anh không hỏi vì sao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play