Chương 2 – Một chút ảo tưởng mang tên hạnh phúc
"Anh có thể công khai em không?"
Câu hỏi ấy, Dương Minh đã nuốt vào lòng không biết bao nhiêu lần.
Có lần, cậu định hỏi, khi Trình Việt vừa tắm xong, khoác áo choàng trắng, thơm mùi sữa tắm cậu chọn. Anh ngồi trước gương, thoa kem dưỡng do chính tay cậu pha theo sở thích của anh – không quá nồng, không dính bết, chỉ thoảng hương thanh mát như buổi sáng mùa thu.
Cậu bước đến, muốn cất lời. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mệt mỏi trong gương, nhìn thấy những tin tức về scandal mới của anh hiện trên màn hình điện thoại… cậu lại lùi một bước.
Anh chưa sẵn sàng.
Hoặc… anh chưa từng muốn.
Từ sau vụ bê bối tình cảm năm ngoái – khi Trình Việt bị tung ảnh ôm hôn một nam nhân viên stylist ở hậu trường – anh rút khỏi truyền thông một thời gian. Và rồi, anh chuyển về sống ở căn hộ này. Không công khai, không giải thích. Truyền thông đồn đoán đủ điều, nhưng không ai biết trong căn hộ ấy, đã có một người đợi anh từ lâu.
Dương Minh không phải "bạn trai công khai".
Cậu là một người nội trợ – đúng nghĩa.
Cậu nấu ăn, giặt đồ, dọn nhà, đặt lịch khám sức khỏe cho anh, theo dõi chế độ ăn kiêng, sắp lịch quay, chuẩn bị thuốc mỗi khi anh cảm lạnh. Cậu còn thuộc lòng từng vết sẹo nhỏ trên tay anh, biết cả cách anh thích uống cà phê: nhiều đá, ít đường, không đường kính – chỉ dùng đường nâu.
Từng chút một, cậu cố gắng trở thành một phần trong thế giới anh.
Và cậu đã ảo tưởng… rằng mình đang tiến gần hơn.
Một buổi tối, khi cả hai hiếm hoi ăn cùng nhau, Trình Việt mệt mỏi ngả lưng xuống ghế sofa. Dương Minh lấy dầu gió ra xoa nhẹ trán cho anh. Bàn tay cậu run run, nhưng động tác lại quen thuộc như hàng trăm lần trước.
Trình Việt mở mắt, nhìn cậu vài giây – một ánh nhìn hiếm hoi không lướt qua, không lạnh nhạt. Dương Minh cười khẽ, thì thầm:
"Anh nhìn em như vậy… làm em tưởng mình là người quan trọng."
Im lặng.
Trình Việt không đáp. Nhưng thay vì rút tay ra như mọi khi, anh đặt tay lên tay cậu – nhẹ đến mức cậu tưởng là ảo giác. Trái tim Dương Minh đập thình thịch. Cậu nghĩ… có phải, cuối cùng anh đã cảm nhận được tình cảm của mình?
Đêm ấy, Trình Việt ngủ ở phòng khách, còn Dương Minh nằm mãi không yên giấc trong căn phòng nhỏ. Cậu mỉm cười. Cảm giác ấm áp cứ len lỏi vào tim – như ngọn nến trong bóng tối. Dù yếu ớt, nhưng là thật.
Cậu không biết rằng… đó là lần duy nhất anh chạm tay cậu một cách dịu dàng.
Và cũng là lần cuối cùng anh để cậu tưởng rằng: cậu là người đặc biệt.