Chương 1 – Căn nhà có ánh đèn chờ
12 giờ 45 phút đêm.
Trong căn hộ cao cấp ở tầng 18, ánh đèn bếp vẫn sáng. Không gian im lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim đồng hồ chạy từng nhịp chậm rãi trên tường. Dương Minh ngồi trước bàn ăn đã nguội lạnh từ rất lâu. Trước mặt cậu là một tô canh rong biển, một đĩa cá thu kho tiêu và một bát cơm trắng còn bốc hơi yếu ớt dưới ánh đèn vàng.
Bữa ăn dành cho hai người, nhưng từ đầu đến cuối chỉ có một người ngồi đợi.
Cậu đưa tay kiểm tra điện thoại. Không có tin nhắn. Không cuộc gọi nhỡ.
Chẳng sao cả, cậu đã quen rồi.
Dương Minh đứng dậy, chậm rãi cất từng món ăn vào lò vi sóng, rồi lại chần chừ, lấy ra, gói gọn chúng vào hộp thủy tinh, đặt ngay ngắn vào tủ lạnh. Biết đâu… sáng mai anh sẽ về sớm, sẽ đói. Cậu muốn ít nhất, thứ anh ăn vào… là món cậu nấu.
Trình Việt – người đàn ông mà cả thế giới ca ngợi, là diễn viên hạng A, là niềm tự hào của điện ảnh nước nhà, là biểu tượng hoàn hảo mà hàng triệu người theo đuổi. Anh ấy là ánh sáng… còn cậu chỉ là người âm thầm giữ ánh sáng đó không tắt khi đêm về.
Năm năm, Dương Minh sống với tư cách "người nội trợ không tên". Không ký kết. Không danh phận. Không tình nhân, không bạn đời, không người yêu… chỉ là “người sống cùng”.
Nhưng cậu không than vãn. Vì được ở cạnh anh, chăm sóc anh, dõi theo từng bước đi của anh – đã là một phần thế giới của cậu.
TV trong phòng khách vẫn mở. Màn hình chiếu hình ảnh Trình Việt đang tươi cười nhận giải thưởng lớn nhất năm. Anh mặc vest đen, cổ tay đeo đồng hồ cậu từng tặng sinh nhật năm ngoái – nhưng chưa bao giờ công khai là của ai.
Anh cười với ống kính, với fan, với MC… với cả thế giới.
Chỉ chưa từng cười với Dương Minh như thế.
Dương Minh nhìn chằm chằm vào màn hình. Cậu cười nhẹ, chua xót.
“Chúc mừng anh, Trình Việt,” cậu thì thầm. “Lại thêm một đêm rực rỡ nữa…”
Ánh đèn màn hình phản chiếu lên đôi mắt cậu – đôi mắt đã đỏ hoe từ lúc nào không hay. Cậu ôm chặt chiếc áo khoác mà sáng nay anh vội vã để quên trên ghế. Vẫn còn mùi của anh, mùi nước hoa nhàn nhạt trộn với hương bạc hà trong viên kẹo cậu để sẵn trong túi áo.
Mọi thứ nhỏ nhặt đó… chỉ có Dương Minh nhớ.
1 giờ sáng.
Cậu đặt áo gọn gàng vào máy giặt, lau sạch giày anh để ngoài cửa, rót một ly nước ấm đặt cạnh giường – như thói quen mỗi đêm, vì anh hay về muộn và thường đau họng khi ngủ máy lạnh quá lâu.
Tắt hết đèn, cậu về phòng ngủ nhỏ của mình – một căn phòng không cửa sổ, không gì ngoài một chiếc giường đơn và vài tấm ảnh chụp lén anh từ những năm đầu yêu đơn phương.
Trong bóng tối, Dương Minh khẽ thì thầm:
“Chúc anh ngủ ngon… Dù người chúc anh có lẽ… chưa từng là em.”
Cậu kéo chăn, quay lưng lại phía cánh cửa vẫn khép hờ. Không có ai vào. Không có ai gọi. Không có lời chúc ngủ ngon đáp lại. Nhưng cậu vẫn lặp lại thói quen ấy… mỗi đêm, suốt năm năm qua.
Chỉ vì… cậu yêu anh.