[Ngoại truyện] – Nếu có kiếp sau, xin anh yêu em từ đầu

Người ta nói, khi yêu một ai đó đủ sâu, dù kiếp sau có đổi thay hình hài, trái tim vẫn sẽ nhận ra nhau.

Và Dương Minh tin điều đó là thật.

Kiếp này, cậu là một thợ làm bánh bình thường ở Đà Lạt – sống an yên giữa mùi bơ sữa và hương hoa cúc trắng.

Cho đến một ngày, cậu gặp anh – một người đàn ông cao lớn, mắt sâu, và trầm mặc. Người ấy bước vào quán như một cơn gió lạ, chỉ mua đúng một ổ bánh mì… nhưng hôm sau lại đến nữa.

Và rồi… ngày nào cũng đến.

“Tôi không rành món ngọt… nhưng bánh của cậu khiến tôi muốn ăn mỗi ngày.”

Câu nói ấy, đơn giản nhưng khiến trái tim Dương Minh khẽ rung. Không phải vì lời khen – mà vì ánh mắt anh nhìn cậu, dịu dàng như thể… đã từng yêu rất lâu

Họ dần thân quen.
Dương Minh không hiểu sao, người đàn ông ấy lại quan tâm cậu tỉ mỉ đến lạ.
Anh biết cậu không ăn cay.
Biết cậu sợ tiếng sấm.
Biết cả thói quen chạm ngón tay vào cổ tay trái mỗi lần buồn.

“Anh… đã từng biết em sao?” – Cậu từng hỏi, nửa đùa nửa thật.

Người kia chỉ khựng lại giây lát, rồi mỉm cười đầy xót xa:

“Anh đã từng mất em… một lần.
Và nếu ông trời cho anh gặp lại em, anh thề… sẽ không để em tổn thương nữa.”

Đêm đó, Dương Minh nằm mơ.
Một giấc mơ rất thật – về kiếp trước.

Cậu thấy mình là một người nội trợ.
Cả cuộc đời chỉ xoay quanh một người đàn ông hào nhoáng, nổi tiếng… nhưng chưa từng thuộc về mình.

Cậu thấy… chính mình chết trong lặng lẽ, với trái tim đã vỡ nát vì bị xem là thế thân.

Khi tỉnh dậy, nước mắt cậu ướt cả gối.

Và người đang nắm tay cậu ngủ cạnh – chính là người đàn ông ấy.

Trình Việt.

Người từng khiến cậu yêu đến cùng cực… và cũng đau đến tận cùng.

Dương Minh lặng người. Cậu rút tay về, định trốn tránh… nhưng anh đã tỉnh dậy từ lúc nào, khẽ siết lấy cổ tay cậu, giọng run run:

“Em nhớ rồi… đúng không?”

“Phải.” – Cậu nghẹn ngào. – “Em nhớ tất cả. Nhớ anh… nhớ nỗi đau. Em đã chết trong cô đơn…”

Trình Việt ôm chặt cậu vào lòng, trái tim như bị xé đôi:

“Anh biết. Anh biết mà… Anh đã sai. Anh ngu ngốc, mù quáng, ích kỷ…
Nhưng kiếp này, anh đã tìm em, anh đã cầu xin ông trời suốt 3 năm trời ròng rã để được gặp lại em…
Em có thể trách, có thể ghét, nhưng đừng rời xa anh nữa.

Dương Minh im lặng. Một lát sau, cậu hỏi nhỏ:

“Lần này… em là chính em chứ?”

Trình Việt nhìn sâu vào mắt cậu, không chút do dự:

“Em là duy nhất. Không ai thay thế được em. Không có Lan, không có ai khác.
Chỉ có Dương Minh – người anh yêu từ tận đáy lòng.
Và nếu có thêm nghìn kiếp sau, anh cũng chỉ muốn yêu một mình em thôi."

Từ hôm ấy, Dương Minh không còn mơ thấy quá khứ nữa.

Cậu sống trong hiện tại – bên người đàn ông luôn nhớ mang theo áo khoác khi trời trở lạnh, luôn ôm cậu mỗi tối và thì thầm:

“Anh yêu em, yêu rất nhiều.”

Họ kết hôn giản dị trong vườn hoa cúc trắng – loài hoa mà kiếp trước cậu từng ưa thích.

Cậu mở một tiệm bánh nhỏ mang tên "Minh Quang" – ghép tên cả hai.
Trình Việt bỏ hẳn công việc cũ, làm bán thời gian, ở nhà nấu ăn, dọn dẹp và ghi chép lại từng kỷ niệm nhỏ với cậu vào một cuốn sổ dày.

Trước khi đi ngủ, cậu vẫn hỏi:

“Nếu một ngày em mất trí nhớ, anh còn yêu em chứ?”

Anh sẽ kéo cậu vào lòng, áp trán vào trán, thủ thỉ:

“Anh yêu em… ngay cả khi em không còn là em.
Miễn là còn trái tim này đập, anh sẽ không bao giờ buông tay.”


Và thế là, họ sống hạnh phúc… đến hết đời.
Kiếp này – không còn thế thân.
Chỉ có duy nhất một tình yêu… được bắt đầu lại và yêu trọn vẹn đến tận cùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play