Người ta thường nói:
“Ánh đèn sân khấu rực rỡ bao nhiêu, phía sau cánh gà càng tối bấy nhiêu.”
Tôi chính là cái bóng đứng trong khoảng tối đó – nơi không có tiếng vỗ tay, không có máy quay, không có danh tiếng, càng không có tình yêu.
Năm năm.
Tôi sống trong căn nhà không mang tên mình, nấu những bữa cơm chưa từng được ăn cùng nhau, chuẩn bị những bộ đồ không phải dành cho lễ cưới… mà là sự kiện giải trí, họp báo, phỏng vấn.
Anh là ánh sáng. Tôi là người giữ đèn.
Anh là trung tâm của vạn vật. Tôi là căn bếp cuối hành lang, chỉ có tiếng muỗng chạm đáy nồi trong im lặng.
Tôi từng nghĩ chỉ cần im lặng ở bên, tình yêu sẽ được đáp lại.
Cho đến một ngày, tôi mở cánh cửa cấm trong căn nhà ấy… và thấy một thế giới mà mình chưa từng thuộc về.
Cũng trong ngày hôm đó, bác sĩ nói:
“Chúng tôi xin lỗi… cậu có thể chỉ còn một năm.”
Một năm… để sống, để yêu, để rời đi.
Và anh… sẽ chẳng bao giờ biết, đã từng có một người yêu anh đến như vậy.
Một người đã lặng lẽ đi qua cả thanh xuân, để chờ một ánh nhìn từ phía sau ánh đèn.