Chương 4 – Lặng lẽ rời đi trong những ngày cuối

Căn phòng bệnh trắng toát, mùi thuốc sát trùng len vào từng sợi tóc.

Dương Minh ngồi trên bàn khám, cố gắng giữ nụ cười mỉm khi bác sĩ rút kết quả ra khỏi bìa hồ sơ. Nhưng giọng nói của người đối diện không nhân nhượng:

“Khối u đã di căn. Chúng tôi e là… chỉ còn khoảng tám tháng, nếu đáp ứng tốt điều trị.”

Tám tháng.
Cậu lặp lại ba lần trong đầu, như đang nhẩm một phép tính kỳ quái:
Năm năm yêu anh – đổi lấy tám tháng sống sót.

Buồn cười thật.


Cậu không về nhà ngay. Lang thang khắp Sài Gòn, đi bộ qua những con đường nhỏ hai người từng đi, ghé lại tiệm bánh cũ nơi cậu từng mua bánh kem sinh nhật cho Trình Việt năm ngoái – dù anh chưa bao giờ ăn. Trời trở gió. Lá vàng rơi đầy vai áo.

Cậu ngồi ở ghế đá công viên, mở điện thoại. Trang cá nhân của Trình Việt vừa cập nhật một bức ảnh: ảnh anh và một nữ diễn viên trẻ, cười rạng rỡ trong hậu trường phim mới.

Không có chỗ cho cậu.
Chưa từng có.


Về đến nhà, Trình Việt đang gọi điện thoại. Cậu lặng lẽ đi ngang qua, định lên phòng thì anh gọi lại:
“Mai dọn giúp anh vài bộ vest, anh chuẩn bị đi nước ngoài quay phim.”

Dương Minh đứng yên.
“Anh có cần em đi cùng không?”

Trình Việt thoáng sững người, rồi cười nhẹ:
“Không cần. Em ở nhà giữ nhà là được.”

Cậu quay đi, giấu một giọt nước mắt vừa kịp trào.


Đêm đó, Dương Minh viết một lá thư. Dòng chữ nắn nót nhưng run rẩy. Cậu đặt cạnh hộp cơm vẫn còn nóng mà anh chưa về ăn. Mỗi chữ là một nhát dao khắc lên tim mình.

“Cảm ơn anh vì đã cho em những năm tháng được ở bên – dù chỉ là cái bóng. Em mệt rồi, Trình Việt ạ. Em muốn được làm Dương Minh – một con người, chứ không phải cái tên thay thế trong cuộc đời anh.”

“Em không oán trách. Thật đấy. Chỉ mong… sau này, anh sẽ không bỏ lỡ người thật lòng nữa.”

Cậu không gào khóc, không trách móc, không đập phá hay hận thù.
Chỉ là… lặng lẽ gói ghém quần áo, rời đi vào lúc bình minh – như khi cậu đến.

Không một dấu vết.


Và phải đến ba ngày sau, khi Trình Việt mở hộp cơm nguội lạnh trên bàn… anh mới thấy lá thư đặt dưới đáy.

Giây phút ấy – mọi thứ dừng lại.

Anh bật dậy, lục tung nhà. Gọi điện. Tìm kiếm khắp nơi. Nhưng căn nhà lạnh lẽo, không còn mùi canh nóng, không còn tiếng dép lẹp xẹp ngoài hành lang, không còn ai bật đèn bếp mỗi sáng.

Chỉ còn… một khoảng trống rất lớn.

Một khoảng trống mang tên Dương Minh.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play