Sau khi chết, Ninh Nhiễm mới biết con trai mình – Lục Thời Ngôn – chính là đại phản diện trong tiểu thuyết.
Không chỉ cố giành nữ chính khỏi tay nam chính, cậu ta còn định làm cha thay cho con của nữ chính.
Sau khi cướp tình thất bại, Lục Thời Ngôn liều mạng đối đầu với nam chính, cuối cùng lại bị tàn phế suốt đời, nửa đời còn lại chỉ có thể sống trên xe lăn.
Vì mồ côi cha mẹ từ nhỏ, nên tính cách cậu ta cô độc, thậm chí có phần cố chấp.
Sau khi trùng sinh, Ninh Nhiễm nhìn cục cưng lạnh lùng mặt mày đang ngồi trước cổng nhà trẻ, tỏ vẻ: không thành vấn đề.
Còn về ba của đứa trẻ, lấy được thì lấy, không lấy được thì vứt.
Chỉ cần nuôi con trai nên người là đủ rồi.
Nhưng diễn biến sự việc rõ ràng không giống như cô nghĩ.
Nhìn Lục Văn Chu đang ép mình sát vào tường, cô không nhịn được mà giơ tay chắn trước ngực, ai ngờ người đàn ông lại giữ chặt cổ tay cô áp lên đỉnh đầu.
“Phu nhân Lục, có phải cũng nên dành chút thời gian để quan tâm tôi nhiều hơn? Con thì quan trọng thật, nhưng cũng đừng bạc đãi chồng mình chứ……”