Thời Ngôn không hề do dự, gật đầu cái rụp.
“Còn ba nữa!”
Ninh Nhiễm không ngờ bé con lại nhắc đến ba mình.
Nhưng nghĩ lại, từ nhỏ đến lớn đều là Lục Văn Chu chăm, con thân với ba cũng là chuyện dễ hiểu.
“Ừ, khi mẹ về nhà, sẽ hỏi thử ba có muốn tha thứ cho mẹ không.”
Cô biết ơn Lục Văn Chu, nhưng để nói có tình cảm thì… chưa từng.
Chỉ là những chuyện đó, cô sẽ không bao giờ nói trước mặt con.
Thấy con ăn kem dính đầy mép, cô lấy khăn ướt ra lau cẩn thận.
“Nhìn con ăn kìa, giống y con mèo liếm kem vậy…”
Thằng bé ngoan ngoãn ngẩng đầu cho mẹ lau.
“Mẹ ơi, mai mẹ còn tới đón con nữa không?”
Ninh Nhiễm vốn định bế con lên, nhưng Thời Ngôn vội ngăn lại, nói sợ mẹ mệt.
“Con muốn mẹ đón à?”
Cô nắm bàn tay nhỏ của bé, cúi đầu hỏi.
“Muốn lắm… nếu mẹ có thời gian thì đón con nha. Còn không thì…”
Thằng bé chưa nói hết, nhưng từng chữ lại khiến Ninh Nhiễm đau lòng.
Một đứa bé ba tuổi, đáng lẽ chỉ cần vui vẻ chơi đùa thôi, sao phải hiểu chuyện sớm như thế?
“Chỉ cần có thể, dù mẹ bận cỡ nào cũng sẽ sắp xếp để đón con.”
Dứt lời, cô chẳng để con từ chối nữa, bế bé lên.
Một cục cưng xíu xiu thế này, có nặng nổi đâu.
Thấy Thời Ngôn cười toe, đôi mắt to tròn rất giống cô, tim Ninh Nhiễm như bị tan chảy.
“Con muốn ăn gì nè? Mẹ đưa đi ăn tiệm nhé?”
“Mẹ ơi, con ăn ở trường rồi…”
Thằng bé trả lời mà tay vẫn nắm chặt tay mẹ, cứ như sợ mẹ chạy mất.
“Ăn rồi hả? Nhưng mẹ vẫn muốn đưa con đi ăn món ngon. Làm sao bây giờ…”
Ninh Nhiễm giả bộ khó xử, định xem con trả lời ra sao.
“Con… vẫn muốn ở bên mẹ thêm chút nữa…”
Cô khẽ nhéo má con, cười dịu dàng:
“Được, con muốn đi đâu cũng được, công viên, tiệm kem, siêu thị, mẹ đi với con hết!”
Thằng bé suy nghĩ thật lâu, cuối cùng lí nhí nói:
“Mẹ về nhà với con được không?”
Ninh Nhiễm hơi bất ngờ cứ tưởng con sẽ đòi đi chơi, ai ngờ lại chỉ muốn về nhà.
“Không thích ra ngoài chơi với mẹ sao?”
Thời Ngôn lắc đầu. Dưới sự gặng hỏi, cuối cùng con nhỏ giọng nói:
“Ba không ngoan… hay bỏ bữa, ông cố bảo con phải trông ba ăn cơm…”
Nghe xong, Ninh Nhiễm nghẹn họng.
Một người lớn đầu rồi mà để con nít ba tuổi phải giám sát chuyện ăn uống?!
Lục Văn Chu thật quá đáng.
Nhưng con đã nói vậy, cô cũng không tiện cãi, đành cùng con về biệt thự nhà họ Lục.
Vừa bế con lên xe, tài xế đã gọi điện báo:
“Thiếu gia, phu nhân hôm nay tới trường đón cậu chủ nhỏ rồi ạ.”
“Tôi biết. Đừng làm phiền cô ấy. Cứ đưa về nhà trước.”
Nói xong, Lục Văn Chu cũng rời văn phòng.
Anh nghĩ, kiểu gì Ninh Nhiễm cũng sẽ đưa con đi đâu đó chơi, ít nhất cũng tối mịt mới về.
Ai ngờ vừa bước vào nhà, anh đã thấy cô đang ngồi xổm dưới đất, cùng Thời Ngôn làm thủ công.
Cô cột tóc cao, thỉnh thoảng cúi đầu dạy con vẽ rồi cười dịu dàng.
“Thiếu gia về rồi ạ.” Dì giúp việc nói khá to.
Nghe vậy, Ninh Nhiễm ngẩng đầu lên, mỉm cười gật đầu với Lục Văn Chu.
Anh thì chẳng thèm đáp lại, chỉ quay người đi thẳng vào thư phòng, làm như chẳng hề nhìn thấy cô.
“Tai thỏ vẽ sao vậy mẹ?”
Thằng bé níu áo cô, lí nhí hỏi.
“Vẽ dài ra, rồi viền thêm đường ngoài vầy nè…”
Ninh Nhiễm nhận lấy cây bút, giúp con vẽ phần tai thỏ cho đẹp.
“Mẹ ơi… con không muốn làm thủ công nữa…”
Bé con đậy nắp bút, đẩy tập vẽ qua một bên.
“Thế hồi trước ai giúp con làm?”
Thằng bé nghĩ ngợi một chút, rồi liếc mắt nhìn về phía thư phòng:
“Ba đó ạ.”
Ninh Nhiễm: ????
“Con chờ mẹ chút nhé.”
Không nói đi đâu, nhưng nhìn hướng chạy thì rõ ràng là tìm ba.
Thằng bé đứng gõ cửa thư phòng rất lâu.
Muốn mở cửa nhưng tay không với tới tay nắm.
Bình thường ở đây có ghế đẩu nhỏ cho con trèo lên, hôm nay bị dì dọn mất rồi.
Bên trong, Lục Văn Chu vừa cởi áo vest vừa tháo cà vạt.
Mở cửa ra thì thấy con trai đang đứng ngước lên nhìn.
Có một giây ngắn ngủi, anh suýt bật cười.
Nhưng thư phòng gần phòng khách, sợ Ninh Nhiễm nghe được nên cố nén lại.
Chưa kịp nói gì, Thời Ngôn đã len qua khe cửa chui vào.
“Ba ơi, mẹ về mà ba không vui hả?”
Bé con ngẩng đầu hỏi, vẻ mặt rất khó hiểu.
“Có vui chứ.”
“Thế sao ba lại trốn trong phòng?”
Bình thường ba về nhà là thay đồ, rửa tay, rồi ra ăn cơm. Hôm nay thì chui vào đây luôn.
“Ba vui, chỉ là… mẹ không muốn nhìn thấy ba. Con ra với mẹ đi, đừng để mẹ ngồi một mình.”
“Không phải đâu! Mẹ vừa nói muốn xin lỗi ba mà!”
Thằng bé xụ mặt, không vui thấy rõ.
Chuyện người lớn nó không hiểu, nhưng nó biết — ba như vậy là không đúng.
“Ba đúng là nhỏ mọn. Con trai mà nhỏ mọn là không được đâu!”
Câu nói đó khiến Lục Văn Chu phì cười.
“Được rồi, ba ra ngay. Con ra với mẹ trước nhé.”
“Nhưng mẹ chưa ăn cơm đó! Ba ra nhanh đi nha!”
Anh vỗ nhẹ hai cái vào mông con, nhìn bóng bé chạy đi, nụ cười dần biến mất.
Ninh Nhiễm muốn xin lỗi mình ư?
Hay là… muốn nói chuyện ly hôn?
Anh đứng trong phòng suy nghĩ rất lâu.
Nhưng có chuyện đâu thể trốn hoài?
Khi Lục Văn Chu bước ra, áo vest và cà vạt đã chỉnh lại gọn gàng.
Ninh Nhiễm đã giúp Thời Ngôn làm xong bài thủ công, giờ đang xem lại những bức tranh con từng vẽ.
Thằng bé khéo tay, giống hệt cô hồi đi học cũng rất mê thủ công.
“Mấy cái này con làm giỏi quá! Thông minh giống ai vậy ta?”
Ninh Nhiễm xoa nhẹ má con, khen không tiếc lời.
“Mấy cái này ba làm với con đó mẹ.”
Lục Văn Chu cũng vừa tới, nghe xong câu đó liền đưa tay xoa đầu con trai.
Ninh Nhiễm không nói gì thêm.
Anh đã không muốn để ý tới cô, thì cô nói ra chỉ càng khó xử thêm thôi…