Lâm Dịch Phàm đưa áo lót cho tôi, còn tiện tay đưa kèm một tấm thiệp mời.
“Tháng sau là lễ cưới của anh, em có đến không?”
Tôi kéo chăn che ngực ngồi dậy, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
Cố ý trêu anh ta:
“Anh chắc chắn muốn cầu hôn em trong hoàn cảnh này à?”
Anh ta như thể vừa nghe thấy chuyện gì buồn cười lắm.
Liếc tôi bằng ánh mắt đầy khó hiểu.
“Cố Mộng, em không nghĩ người anh sắp cưới là em đấy chứ?”