Chạy xe suốt đêm, huyệt thái dương tôi giật thình thịch.

Vốn định sau khi báo cáo xong sẽ xin nghỉ về nhà nghỉ ngơi một chút,

vậy mà vừa bước vào công ty đã bị đồng nghiệp chặn lại.

“Cố Mộng! Cậu vẫn chưa biết à? Lâm Dịch Phàm sắp kết hôn rồi đó!”

“Cô dâu là cô thực tập sinh xinh xắn mới đến — Thẩm Phi Phi.”

Tôi giả vờ như cũng vừa mới biết, phụ họa một câu:

“Hai người họ à? Thật không ngờ đấy.”

Đồng nghiệp lập tức hạ giọng thì thầm bên tai tôi:

“Tớ nghe nói, ba của Thẩm Phi Phi… không phải người tầm thường đâu.”

“Cậu vừa đi công tác với Lâm Dịch Phàm về, cô ta liền đến gặp sếp xin nghỉ.”

“Có người bảo đã thấy cô ta ở khoa sản, đoán chắc là có thai rồi.”

“Hôm nay biết Lâm Dịch Phàm sẽ quay lại công ty, còn cố tình đến tận nơi phát thiệp cưới.”

“Giờ đang ngồi ngay chỗ làm của cậu đó…”

Tôi nhíu mày nhìn vào trong.

Quả nhiên thấy cô ta ngồi đó, mặc một chiếc váy liền rộng thùng thình.

Không trang điểm, hiếm hoi đi giày bệt.

Khác hẳn vẻ ngoài chỉn chu, điệu đà thường ngày của cô ta.

Không trách người khác lại nghĩ cô ta đang mang thai.

Cô ta cố tình đợi tôi, tôi cũng không thể làm như không thấy.

Đành bước đến chào hỏi:

“Thẩm Phi Phi, cô tìm tôi có việc gì sao?”

Cô ta cười rạng rỡ, lấy trong túi ra một tấm thiệp cưới đưa cho tôi.

“Quản lý Cố, tôi và Lâm Dịch Phàm sắp kết hôn rồi.”

“Những năm qua cảm ơn chị đã chăm sóc anh ấy thay tôi.”

“Ngày cưới, chị nhất định phải đến nhé.”

“Nói cho cùng, chị còn là bà mai của chúng tôi nữa…”

Các đồng nghiệp xung quanh không lên tiếng,

nhưng ai nấy đều liếc mắt về phía chúng tôi đầy tò mò.

Hai chữ “bà mai” lập tức kéo tôi về quá khứ.

Thẩm Phi Phi đến thực tập ở công ty cách đây một năm.

Sếp không rõ vì lý do gì, đích thân chỉ định tôi hướng dẫn cô ta.

Thế nhưng cô ta thậm chí không biết dùng những phần mềm văn phòng cơ bản.

Bảo đi in tài liệu cũng tỏ vẻ đáng thương:

“Chị Cố Mộng ơi, máy in có bức xạ không ạ?”

“Có hại cho da lắm đúng không…”

Thời gian đó tôi thường xuyên than phiền với Lâm Dịch Phàm.

Anh dịu dàng nói: “Không cần phải so đo với mấy đứa nhỏ như vậy đâu.”

“Nếu em không muốn dẫn, thì thôi, mai anh nói với sếp xin chuyển cô ta sang nhóm anh.”

“Đội anh đang thiếu người.”

“Mấy cô nhóc như thế, rèn giũa một chút là được.”

Hôm sau, anh thực sự đi xin sếp.

Chuyển Thẩm Phi Phi sang nhóm anh.

Thái độ nghiêm khắc hơn hẳn khi đối xử với thực tập sinh bình thường.

Khi đó tôi còn cảm thấy anh chu đáo, biết thông cảm.

Giờ nghĩ lại, không phải chính tôi là người đã tự tay làm bà mai đó sao?

Dòng suy nghĩ bị cắt ngang bởi giọng nói quen thuộc.

Lâm Dịch Phàm kéo vali đi vào.

Đứng sau lưng tôi, lên tiếng:

“Cố Mộng chắc chắn sẽ đến, cô ấy còn hứa sẽ mừng cưới một phong bao lớn nữa.”

Thẩm Phi Phi thấy anh liền vui mừng chạy đến bên.

Hai tay ôm lấy cổ anh.

Chẳng hề kiêng dè rằng đang ở nơi làm việc.

Lâm Dịch Phàm cũng rất tự nhiên, đưa tay khẽ gõ vào mũi cô ta.

Nhìn cảnh ấy, tim tôi như thắt lại.

Hành động đó, ba tháng trước anh còn làm với tôi.

Lúc đó tôi còn hỏi anh sao lại đột nhiên làm thế.

Anh ngập ngừng, nói là thấy người khác làm, nên muốn thử với tôi.

Cảm giác phát điên và bất lực cùng lúc xộc lên, lồng lộn trong lòng.

Rõ ràng là anh phụ bạc tôi.

Nhưng hiện tại tôi lại không có bất kỳ danh phận gì để trách móc anh.

Thậm chí nghẹn ngào đến mức chẳng nói nổi một lời.

Lâm Dịch Phàm liếc mắt đầy ẩn ý về phía tôi:

“Cố Mộng, hay là em làm phù dâu cho Phi Phi đi?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play