Không phải là tôi sao?
Hai má tôi nóng bừng, cố tỏ ra thản nhiên mở tấm thiệp ra.
Tên cô dâu bên trong là Thẩm Phi Phi.
Thực tập sinh mới vào công ty.
Ngay khoảnh khắc ấy, đầu tôi như muốn nổ tung.
Lâm Dịch Phàm mình trần, trên vai còn hằn rõ dấu răng của tôi.
Quần áo bị xé tung vương vãi khắp phòng khách sạn, là kết quả của đêm qua.
Mối quan hệ này, chúng tôi đã duy trì suốt ba năm.
Lần đầu tiên thức dậy bên cạnh anh ta, tôi nằm nghiêng đầu trên tay nhìn anh.
Hỏi anh ta:
“Chúng ta… rốt cuộc là mối quan hệ gì?”
Anh ta kéo tôi vào lòng, dịu dàng nói:
“Công ty có quy định, cấm yêu đương chốn công sở.”
Vậy nên tôi luôn mặc định chúng tôi là một cặp đôi “yêu thầm lặng”.
Không ngờ, giờ anh ta lại nói với tôi anh ta sắp kết hôn rồi…
Tôi ngẩn người nhìn tấm thiệp mời, không nói nổi một lời.
Anh ta như đang giải thích.
Lại giống như đang đuổi tôi đi.
“Lần công tác trước, cô ấy tỏ tình với anh.
“Bọn anh đều uống hơi nhiều… rồi ngủ với nhau.
“Cô ấy là lần đầu, sợ đến run lẩy bẩy, còn khóc nữa.
“Lúc đó anh đã nghĩ, mình phải có trách nhiệm với cô ấy.
“Phải bảo vệ cô ấy cả đời.
“Bây giờ kiểu con gái còn trong sáng thế này… không còn nhiều đâu…”
Từng lời của anh ta, như thể đang mỉa mai tôi.
Rằng tôi không còn “trong sạch”, nên anh ta không cần có trách nhiệm.
Tôi bật cười giễu cợt.
Cúi xuống nhặt quần áo dưới sàn, mặc vào thật nhanh.
Lâm Dịch Phàm bước đến gần, đưa tay ôm eo tôi.
“Đừng giận. Dù anh có kết hôn, cũng vẫn có thể gặp em mỗi tuần, hoặc mỗi tháng một lần.
Dù gì chúng ta cũng rất ăn ý, đúng không?”
Tôi giận đến toàn thân run rẩy.
Nhưng vẫn cố ép bản thân bình tĩnh lại thật nhanh.
Sau đó đưa tay bóp cằm anh ta:
“Mấy năm nay vất vả cho anh rồi. Lúc cưới tôi sẽ mừng anh bao thật to. Coi như là tiền công anh ngủ với tôi suốt mấy năm qua.”
Trong mắt Lâm Dực Phàm ánh lên vẻ lạnh lẽo, anh ta buông tay ra.
“Cố Mộng, em nói mấy lời này để chọc tức anh à? Sao, ghen à? Chẳng lẽ em yêu anh rồi?”
Tôi liếc nhìn anh ta từ trên xuống dưới mấy lần.
Sau đó nhặt túi trên ghế sofa.
“Yêu anh? Đừng mơ mộng nữa. Chúng ta chẳng phải chỉ là… bạn tình thôi sao?”
Nói xong, tôi nhấc chân bỏ đi.
Khóe mắt liếc thấy gương mặt anh ta tái mét.
Hai bàn tay buông thõng bên người, siết chặt lại thành nắm đấm.
Một nỗi chua xót, tàn nhẫn và nhục nhã cuộn trào trong lồng ngực tôi.
Ba năm…trở thành một trò cười.
Ra khỏi khách sạn, tôi đứng bên lề đường hút thuốc.
Hôm nay là ngày cuối cùng tôi và Lâm Dịch Phàm công tác cùng nhau.
Chuyến bay lúc bốn giờ sáng.
Còn năm tiếng nữa là cất cánh.
Tôi dụi tắt điếu thuốc, lấy điện thoại ra gọi cho người cha đã lâu không liên lạc.
“Chuyện liên hôn mà bố từng nói… con sẽ cân nhắc.”
…