Tôi lái xe xuống bãi đỗ, vừa lên xe thì nhận được cuộc gọi từ một số lạ không lưu tên.
Ấn nút nghe, đầu dây bên kia lập tức vang lên tiếng hét đinh tai:
“Cố Mộng! Mau kéo ông đây ra khỏi danh sách chặn đi!”
Tôi cau mày, mở WeChat, lôi số duy nhất bị tôi cho vào blacklist ra khỏi danh sách.
Ngay lập tức, tin nhắn của Chu Cảnh Huy nhảy lên.
[Gửi địa chỉ, tôi đến đón cô.]
Tôi gửi định vị, rồi dựa vào ghế xe chờ.
Chưa đầy hai mươi phút sau, một chiếc Ferrari cam chóe dừng lại trước mặt tôi.
Tôi mở cửa xe bước lên.
Anh ta cong môi cười:
“Cuối cùng cũng nghĩ thông rồi? Quyết định lấy tôi à?”
Tôi khựng lại một nhịp rồi bật cười, cuối cùng cũng hiểu ra.
“Không phải đối tượng liên hôn là cậu ấm nhà họ Trình sao? Sao lại thành anh?”
Anh ta cười ranh mãnh.
“Tất nhiên là vì tôi ngon hơn cái tên Trình Cảnh kia gấp trăm lần.”
“Ba cô đúng là có mắt nhìn, chọn tôi thay vì hắn.”
Tôi day trán, chẳng buồn nhìn anh ta.
“Thiếu gia Chu, trước khi kết hôn—”
“Tôi vẫn có quyền hối hôn.”
Anh ta rùng mình một cái, lập tức đạp mạnh chân ga.
Miệng thì lẩm bẩm:
“Mặc thế này xấu chết đi được.”
Chu Cảnh Huy đưa tôi đến nơi tổ chức tiệc tối.
Dừng xe ngay thang máy riêng, trực tiếp lên tầng cao nhất.
Trong phòng nghỉ tầng thượng.
Chuyên viên trang điểm và stylist đã đứng chờ sẵn.
Một hàng váy dạ hội lộng lẫy được mặc lên mannequin, xếp thẳng hàng trước mặt tôi.
Tôi nhìn anh ta đầy ẩn ý.
Anh ta hơi đỏ mặt.
“Tôi chỉ không muốn cô làm mất mặt tôi tối nay.”
“Đừng nghĩ nhiều…”
Nói xong liền mượn cớ chuồn mất.
Chu Cảnh Huy là con trai út của tập đoàn Chu thị.
Chúng tôi tính ra là thanh mai trúc mã.
Nhưng anh ta là kiểu công tử ăn chơi, phụ nữ bên người đếm không xuể.
Lý do chia tay với các cô gái cũng y chang nhau:
“Tôi sau này sẽ lấy Cố Mộng, cô chỉ là vui đùa thôi, đừng tưởng thật.”
Tôi ghét kiểu đàn ông như thế.
Càng ghét việc anh ta lấy tôi làm lá chắn.
Vì thế mới chặn liên lạc, trốn anh ta nhiều năm không gặp.
Sau khi quen Lâm Dịch Phàm.
Tôi lại càng cảm thấy anh hoàn toàn khác với đám công tử quanh tôi.
Anh có mục tiêu và sự kiên định của riêng mình.
Một khi đã xác định, sẽ liều mạng để đạt được.
Nhưng không ngờ, trong chuyện tình cảm—
Anh cũng giống như những người đàn ông khác, thật thảm hại.
Chuyên viên trang điểm hỏi tôi định chọn bộ nào để lên tạo hình.
Tôi vừa định chọn chiếc váy hồng trễ vai đơn giản—
Thì nhận được một tin nhắn thoại từ Lâm Dịch Phàm.
Giọng anh ta như đang thu lén ai đó.
Là giọng ngọt xớt của Thẩm Phi Phi:
“Dịch Phàm, giữa em và Cố Mộng, ai đẹp hơn?”
“Tất nhiên là em rồi.”
“Hứ, em nhất định phải dùng tạo hình giống cô ta. Để ai cũng biết, cô ta không thể so với em.”
Tôi nhíu mày, ngón tay lập tức đổi hướng.
Chọn chiếc váy đuôi cá khoét lưng sâu với phần cổ chữ V gợi cảm nhất góc phòng.
Trang điểm xong, Chu Cảnh Huy dẫn theo trợ lý bước vào.
Vừa nhìn thấy tôi, anh ta sững người đứng như trời trồng.
Tận đến khi trợ lý nhắc nhở, anh mới hoàn hồn.
Từ tay trợ lý nhận lấy hộp trang sức nhung, đưa cho tôi.
Bên trong là một bộ trang sức kim cương lục bảo sang trọng.
Tôi không từ chối, để stylist giúp mình đeo lên.
Chu Cảnh Huy bước đến bên cạnh, đưa cánh tay ra:
“Đi thôi, vị hôn thê của tôi.”