Cả văn phòng phút chốc im lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Tất cả mọi người đều giỏng tai lên chờ đợi câu trả lời của tôi.
Tôi âm thầm giấu tay ra sau lưng, đầu ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay.
Lúc này, chỉ có đau đớn mới giúp tôi giữ được bình tĩnh.
Để tôi không vung tay tát thẳng vào mặt Lâm Dịch Phàm.
Chưa kịp mở miệng, sếp đã từ trong văn phòng đi ra:
“Rảnh đến mức không có việc làm à?”
“Cố Mộng, Lâm Dịch Phàm, hai người đã về rồi thì vào báo cáo công tác.”
Vừa dứt lời, tiếng gõ bàn phím vang lên lạch cạch khắp nơi.
Tôi vừa định quay người thì liếc thấy Thẩm Phi Phi đứng cạnh Lâm Dịch Phàm.
Sếp tôi cau mày, không chút khách khí gọi tên nhân sự:
“Xóa quyền ra vào của nhân viên đã nghỉ việc càng sớm càng tốt.”
“Nơi làm việc không phải ai muốn vào cũng được.”
Trong lòng tôi âm thầm hả hê, nhưng mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh.
Tôi theo sau sếp bước vào phòng họp.
Sau khi tôi báo cáo xong, Lâm Dịch Phàm vẫn còn thất thần.
Sếp gõ nhẹ lên mặt bàn:
“Lâm Dịch Phàm, sao tâm trí để đâu vậy?”
“Sắp kết hôn rồi là không thèm để tâm đến công việc nữa hả?”
Anh ta vô thức nhìn tôi một cái, ánh mắt mang theo vẻ trống rỗng và tiếc nuối.
Sau đó mới hít sâu một hơi, bắt đầu báo cáo.
Chờ anh ta báo cáo xong, sếp gật đầu hài lòng.
Công việc của chúng tôi từ trước đến nay đều là điểm tuyệt đối trong mắt bà ấy.
“Ngày mai có một buổi tiệc tối của tập đoàn Chu.”
“Hai người cùng đi.”
“Chu thị là khách hàng trọng điểm của dự án tiếp theo.”
“Ai lấy được hợp đồng từ Chu thị, người đó sẽ được thăng chức làm Phó Tổng.”
Nói xong, sếp phẩy tay cho chúng tôi ra ngoài.
Tôi mệt đến mức đầu đau như búa bổ, xách túi định về nhà nghỉ.
Vừa xuống dưới công ty thì bị Lâm Dịch Phàm chặn lại.
“Có chuyện gì?”
Tôi bực dọc nhìn anh ta.
Anh ta đứng đó, gương mặt viết đầy hai chữ “khó chịu”.
Hai bên im lặng giằng co một lúc lâu.
Anh ta nghiến răng mở miệng:
“Cố Mộng, anh kết hôn rồi mà em không hề quan tâm chút nào sao?”
Tôi thấy câu này thật nực cười.
Thậm chí còn bật cười thành tiếng.
“Anh Lâm, em vì sao phải quan tâm?”
“Chúng ta đâu phải từng là người yêu.”
Anh ta bất ngờ tiến sát lại, gần đến mức hơi thở phả lên mặt tôi.
Khoảng cách từng mập mờ nay chỉ khiến tôi cảm thấy ghê tởm.
“Ồ? Vậy trước kia chúng ta là gì?”
Tôi lùi lại một bước, ánh mắt lạnh lùng xa cách:
“Trước kia là đồng nghiệp.”
“Sau này là đối thủ cạnh tranh.”
Ánh mắt giao nhau.
Lông mày Lâm Dịch Phàm nhíu chặt.
Trong ánh mắt bùng lên ngọn lửa giận vô danh.
Mãi đến khi Thẩm Phi Phi bước nhanh tới gọi anh ta.
Anh mới thu lại cảm xúc.
“Dịch Phàm, anh ở đây à, em tìm anh mãi.”
“Sao lại đi cùng chị Cố Mộng vậy?”
Lâm Dịch Phàm như cố ý, ôm Thẩm Phi Phi, hôn cô ta một cái.
Sau đó hừ lạnh, quay sang tôi:
“Tôi chỉ muốn nhắc nhở Giám đốc Cố một câu.”
“Đừng vì một chức Phó Tổng mà đánh mất bản thân.”
“Thăng chức dựa vào thực lực, không phải nhan sắc.”
Thẩm Phi Phi vội kéo tay anh ta:
“Dịch Phàm, anh đừng nói vậy…”
“Tuy mọi người đều đồn rằng chị Cố Mộng giành được nhiều hợp đồng là nhờ gương mặt…”
“Nhưng em tin chị ấy không phải loại người đó.”
Lời đồn trong công ty, xưa nay tôi chẳng buồn để tâm.
Nhưng khi chính miệng hai người bọn họ nói ra…
Tôi vẫn cảm thấy như có vài nhát dao đâm thẳng vào tim mình.
Chương trướcDanh sách chươngChương tiếp