Cúp máy xong, tôi không ra sân bay.

Mà thuê một chiếc xe, lái suốt đêm sáu trăm cây số để quay về.

Trên đường đi, tôi liên tục hồi tưởng lại tất cả.

Rốt cuộc là vì sao mà tôi và Lâm Dịch Phàm lại rơi vào mối quan hệ hoang đường như thế này.

Năm năm trước, tôi và anh cùng tham gia phỏng vấn.

Từ hơn trăm đơn ứng tuyển của sinh viên mới tốt nghiệp, chúng tôi là hai người duy nhất được nhận vào công ty.

Ngày đầu tiên đi làm, lúc nghỉ giữa buổi đào tạo, anh đến bắt chuyện với tôi:

“Em là Cố Mộng, thủ khoa ngành tài chính của Thanh Bắc à?”

“Anh nghe danh em từ lâu rồi.”

“Anh là Lâm Dịch Phàm, rất vui được gặp em.”

Cái tên Lâm Dịch Phàm, tôi đương nhiên không lạ gì.

Mới mười lăm tuổi, anh đã giành giải quán quân trong cuộc thi thao tác tài chính toàn quốc.

Sau kỳ thi đại học, các trường top đầu thi nhau đến tận nhà mời anh nhập học.

Nhưng cuối cùng, anh chọn du học bằng học bổng toàn phần.

Những năm tôi còn ngồi trên giảng đường, tên anh liên tục xuất hiện trên các bản tin và bài báo.

Ngay cả thầy hướng dẫn luận văn cao học của tôi cũng không tiếc lời khen ngợi anh.

Nói anh là thiên tài tài chính.

Ngay giây phút ấy, tôi đã rung động.

Có lẽ là để thu hút sự chú ý của anh.

Cũng có thể là để chứng minh mình không hề kém cạnh.

Tôi bắt đầu âm thầm cạnh tranh với anh trong công việc.

Tân binh xuất sắc, vương đầu tư, quán quân giao dịch…

Chỉ sau hai năm, cả hai chúng tôi cùng lúc thăng chức trở thành Giám đốc trẻ tuổi nhất công ty.

Đồng nghiệp thường đem chúng tôi ra đùa cợt:

“Hai người mà không phải oan gia thì đúng là trời sinh một đôi.”

“Trai tài gái sắc, Kim Đồng Ngọc Nữ.”

Tôi không dám nói gì, sợ lỡ miệng để lộ tâm tư.

Còn Lâm Dịch Phàm thì lại rất thẳng thắn.

Anh bước đến khoác vai tôi đầy tự nhiên:

“Ai nói chúng tôi là đối thủ? Rõ ràng là cặp đôi ăn ý nhất mà.”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, chạm vào ánh mắt cong cong vì cười kia.

Từ hôm đó trở đi, những dự án khó nhằn trong công ty thường được giao cho cả hai chúng tôi xử lý cùng nhau.

Có lần đi gặp một khách hàng rất khó tính.

Trên bàn tiệc, ông ta không đả động gì đến dự án.

Ngồi sát bên tôi, nửa người đã dán lên người tôi.

Còn không ngừng rót rượu ép tôi uống.

Khi tay ông ta sắp chạm đến đùi tôi.

Lâm Dịch Phàm kéo tôi ra.

Cố tình hất rượu đổ lên người khách hàng kia.

“Xin lỗi Tổng Giám đốc Trần, tôi uống nhiều quá, tay không vững.”

“Nhìn ông cũng uống không ít rồi, hay là hôm nay kết thúc ở đây nhé?”

Khách hàng mặt mày không vui bỏ đi.

Tôi và Lâm Dịch Phàm đi bộ về khách sạn trong gió lộng.

Trên đường, tôi không nhịn được mà nói:

“Tổng Giám đốc Trần chắc chắn biết là anh cố ý.”

“Lâm Dịch Phàm, chuyện này để tôi về giải thích với sếp.”

Anh chỉ cười nhàn nhạt, chẳng mấy bận tâm:

“Giải thích gì chứ? Chuyện là tôi làm, thì tôi chịu.”

“Có gì mà phải giải thích.”

Không rõ là để giải rượu, hay vì có tâm tư khác.

Chúng tôi đi vòng quanh hồ nhân tạo dưới khách sạn, hết vòng này đến vòng khác.

Tám chuyện khắp nơi.

Cơn men ập lên, tôi bất giác nhớ đến câu thoại kinh điển trong phim ngôn tình cũ.

Không kiểm soát được mà nói với anh:

“Chúng ta bây giờ chẳng phải là đang ngắm sao, ngắm trăng…”

“Từ thơ ca văn chương đến lý tưởng nhân sinh cũng nói hết rồi à?”

Anh khựng lại, bốn mắt nhìn nhau.

Giây tiếp theo, tay phải anh giữ lấy sau gáy tôi, cúi xuống hôn.

Đêm đó, phòng anh trống suốt cả đêm, còn rèm cửa phòng tôi thì đến khi chuyến công tác kết thúc mới được kéo ra.

Sau này, dù không công khai mối quan hệ,

Nhưng chúng tôi cũng giống như bao cặp tình nhân khác, ăn cơm, đi dạo, xem phim, hẹn hò.

Lễ Tình Nhân, Giáng Sinh, đêm Giao thừa… hầu như đều bên nhau.

Thậm chí lúc anh nhận nhà mới, sửa sang, cũng dẫn tôi đi chọn nội thất và thiết kế.

Tôi tự dối lòng, coi mình là bạn gái của anh suốt ba năm.

Vậy mà anh lại bất ngờ nói với tôi… anh sắp kết hôn.

?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play