Thì ra kể chuyện trước khi ngủ lại có tác dụng như vậy. Tôi khẽ thở dài, rồi nhẹ tay đắp chăn lại cho hắn. Từ đó về sau, Mạc Hòe thường xuyên lén lút nửa đêm mò vào phòng tôi, mang theo vẻ tiều tụy mệt mỏi khiến người ta không nỡ đuổi đi, lặng lẽ chui lên giường tôi, nằm im nghe ta kể chuyện trước khi ngủ. Tôi nghiêm giọng khuyên nhủ:
“Mạc Hòe, cậu đâu phải đứa trẻ ba tuổi, ngay cả mẹ ruột cũng không thể mỗi ngày ru con ngủ như vậy, huống chi tôi chỉ là mẹ kế. Hai chúng ta mỗi ngày nằm chung một giường, thật sự là không thích hợp.”
Mạc Hòe cụp mắt xuống, giọng khẽ khàng:
“Ừm, mẹ ruột em mất khi em mới ba tuổi, đúng là không thể ru em ngủ được.”
… Đúng là, nhãi ranh rất biết cách chơi chiêu “bán thảm”.
Tôi nhíu mày: “Trước kia cậu không phải rất độc lập sao? Sao bây giờ lại đến cả ngủ một mình cũng không được?”
Mạc Hòe nhìn chằm chằm tôi: “Bởi vì trước kia em không có ai để dựa dẫm, nhưng bây giờ thì khác. Dì từng hứa sẽ cùng em sống nương tựa lẫn nhau, còn nói chúng ta là người thân duy nhất của nhau. Vậy nên… em muốn thử dựa dẫm vào dì một chút.”
Mạc Trầm là một người tình rất dịu dàng, nhưng lại là một người bố vô cùng nghiêm khắc. Anh không cho phép con trai mình yếu đuối, không cho làm nũng, càng không cho phép dựa vào người khác. Vì vậy, Mạc Hòe hoàn toàn không biết cảm giác được dựa dẫm vào ai đó là như thế nào. Mọi chuyện đều có nguyên nhân.
Mạc Trầm đã dành cho tôi sự cưng chiều vô điều kiện, cuối cùng lại vì cứu tôi mà mất mạng. Tôi nợ anh ấy, một món nợ suốt đời không thể trả hết. Mà việc anh chưa kịp hoàn thành, tôi có nghĩa vụ thay anh làm cho trọn. Một đứa trẻ chưa bao giờ biết làm nũng, cũng nên có quyền được tùy hứng một lần.
Tuy tôi đã mất đi một đứa con, nhưng Mạc Hòe vẫn còn đây. Cậu ấy cũng là một đứa trẻ. Có lẽ, tôi nên thử thật lòng mà đối đãi với cậu ấy như con ruột của mình. Vì thế, dù biết yêu cầu của Mạc Hòe chẳng hợp lẽ chút nào, tôi vẫn ngầm đồng ý để cậu chui vào nằm bên cạnh mình. Tôi thở dài trong lòng. Mạc Hòe đặt lòng bàn tay lên mu bàn tay tôi, khẽ nói:
“Dì cũng có thể dựa vào em.”
Tôi sững người: “ Hả?”
Giọng Mạc Hòe rất nhẹ: “ Em biết dì vẫn luôn mất ngủ.”
Người thức trắng đêm này qua đêm khác… không chỉ có một mình cậu ấy. Tôi nhìn chằm chằm lên trần nhà, hỏi khẽ:
“Rất nhiều người nói tôi mang mệnh khắc chồng, nói tôi đã khắc chết bố cậu… cậu không trách tôi sao?”
Mạc Hòe thản nhiên đáp:
“Nếu dựa theo cách nói của họ, thì em chắc là khắc cả nhà rồi, trước khắc chết mẹ, sau khắc chết bố.”
Tôi khẽ nhíu mày: “ Nói linh tinh.”
Mạc Hòe gật đầu:
“Cho nên, không cần để mấy lời linh tinh đó trong lòng. Tuy bố em chắn trước mặt dì lúc đối diện với sống chết, nhưng đó là lựa chọn mà chính ông ấy đã đưa ra. Ông ấy vốn là một người đàn ông sẵn sàng bảo vệ vợ mình vô điều kiện, đó là bản tính, không phải lỗi của dì. Dì không cần áy náy.”
Thật không thể ngờ được… Tôi lại bị một đứa trẻ an ủi đến mức không nói nên lời. Mạc Hòe tắt đèn, dịu giọng nói: “ Ngủ ngon, dì.”
Tôi nhắm mắt lại, bên tai chỉ còn tiếng hít thở nhè nhẹ của Mạc Hòe. Lần này, tôi không còn nhìn thấy khuôn mặt đẫm máu của Mạc Trầm nữa. Năm năm thời gian, đối với một người có cuộc sống lặp đi lặp lại, nhàn nhã đến mức vô vị như tôi mà nói, cũng chỉ như cái chớp mắt.
Còn Mạc Hòe, có gương mặt tuấn tú, thành tích lại xuất sắc, ở trường học dĩ nhiên rất được chú ý. Đáng tiếc là tính cách quá mức quái gở, đối với thầy cô và bạn học lúc nào cũng giữ bộ mặt âm u, lạnh nhạt. Nhìn qua thì rất khó tiếp cận, khiến cho những người ban đầu còn nhiệt tình cũng lần lượt bị dọa chạy mất.
Tôi hết lời khuyên nhủ, bảo cậu nên cười nhiều một chút. Cậu làm vẻ mặt vô tội:
“Nhưng em vẫn thường xuyên cười với dì mà.”
Tôi lườm cậu: “ Cười nhạo không tính “
Mạc Hòe khẽ nhếch môi, trong đôi mắt sáng trong kia thoáng hiện lên chút ý cười:
“Biết rồi.”
Tôi vỗ vai cậu, dặn dò đầy khí thế:
“Cười với tôi thì vô ích, phải đi cười với bạn học của cậu ấy. Hớp hồn hết bọn họ, chinh phục cả ngôi trường, trở thành ngôi sao sáng nhất trong vườn trường cho tôi!”
Mạc Hòe khẽ nhíu mày, bình tĩnh nói:
“Làm ơn, dì bớt nhiệt tình lại một chút đi.”
Có một lần, tôi ở nhà xem phim thần tượng, thuận miệng khen nam chính biết chơi đàn piano trông thật soái. Không lâu sau đó, với tư cách phụ huynh, tôi đến trường xem Mạc Hòe biểu diễn văn nghệ. Kết quả là trợn mắt há hốc mồm khi thấy cậu bước lên sân khấu, ngồi xuống trước cây đàn piano, bắt đầu chơi một bản River Flows in You vừa thuần thục vừa tao nhã.
Âm nhạc dịu dàng và tinh tế từ những ngón tay thon dài của cậu chậm rãi tuôn chảy, ánh đèn sân khấu ấm áp rọi xuống đỉnh đầu, khiến cả người cậu như phủ lên một tầng ảo mộng mơ hồ.
Khi bản nhạc kết thúc, dưới sân khấu, đám nữ sinh hét lên từng đợt chói tai. Mạc Hòe quay đầu lại nhìn về phía tôi, ánh mắt đảo qua đám đông, cuối cùng dừng lại trên người tôi, nhẹ nhàng cúi đầu, nhếch môi cười một cái. Tiếng la hét xung quanh càng thêm điên cuồng. Tôi sững sờ nhìn cậu, hoàn toàn không hiểu thằng nhóc này học đàn từ bao giờ.
Hôm sau, tôi lập tức đặt mua một cây đàn piano bảy chữ số về đặt trong nhà. Không có việc gì làm, tôi lại nằm ườn trên sofa, vừa nhâm nhi ly rượu vừa cười tủm tỉm chỉ huy Mạc Hòe chơi đàn cho mình nghe. Cậu rất ngoan ngoãn, những bản nhạc tôi thích, cậu đều học thuộc hết để chơi lại.
Ngày tháng cứ thế trôi qua. Mạc Hòe rất nhanh đã bước vào tuổi dậy thì. Còn chưa đợi cậu bắt đầu nổi loạn, tôi đã là người đầu tiên trượt dốc. Ngoài ăn với ngủ ra, thời gian còn lại tôi đều dành để… uống rượu.
Đã vào lập hạ, tôi phải gác lại ánh sáng huy hoàng và chí khí ngút trời mà Mạc Trầm để lại, rồi một mình bước chân ra ngoài, lang thang vài lần rồi lại lặng lẽ lên đường. Bởi vì bất kể tôi có đặt chân đến nơi đẹp đẽ thế nào đi nữa, trong lòng vẫn luôn cảm thấy: lẽ ra tôi phải cùng Mạc Trầm đến đó.
Những thứ từng khiến tôi hứng thú như trang sức, quần áo, mỹ phẩm bây giờ đều trở nên vô vị, nhạt nhẽo. Bởi vì người mà tôi muốn anh ấy nhìn thấy tôi, đã vĩnh viễn không còn nữa.
Thế nên tôi chỉ biết trút tiền vào những loại rượu quý. Mọi người đều nói “một chén tiêu ngàn sầu”, nhưng tôi lại chỉ thấy đắng. Tôi vốn không tin điều đó, bèn nghĩ sẽ nếm thử hết rượu trên đời xem sao, nhưng thường thì uống vài ly rồi lại gục ngay trên ghế sofa.
Lúc đầu, Mạc Hòe sẽ đến đắp chăn cho tôi, rồi đem chỗ rượu tôi chưa uống hết đổ đi. Về sau, cậu ấy bắt đầu bế tôi lên, nhẹ nhàng đặt tôi xuống giường trong phòng ngủ.
Thiếu niên ấy từng ngày trưởng thành, từ một đứa trẻ chỉ cao tới vai tôi, đến khi tôi phải ngẩng đầu mới có thể nhìn thẳng vào cậu ấy; từ đôi tay gầy yếu nhỏ bé, đến khi bắp tay bắt đầu lộ rõ những đường cơ rắn chắc; từ chỉ biết đắp chăn cho tôi, đến có thể dễ dàng ôm tôi vào lòng, đưa tôi trở về phòng ngủ.
Ngũ quan của cậu ấy ngày càng tinh xảo, không hề mang theo chút dấu vết vụng về của tuổi dậy thì, đẹp đến mức khiến tôi có chút ghen tị. Trẻ con đang ở độ tuổi lớn, mỗi ngày đều bồng bột mà hướng về phía tươi sáng để trưởng thành.
Còn người lớn như tôi, theo năm tháng chỉ tích thêm mỡ bụng, nếp nhăn, áp lực và mỏi mệt. Lại một lần nữa được Mạc Hòe ôm vào phòng, đặt xuống giường, tôi trợn mắt tỉnh dậy, lẩm bẩm:
“Tôi hình như đã rất lâu rồi không đi đón cậu tan học.”
Mạc Hòe cúi đầu nhìn tôi: “Ừm.”
Tôi thở dài: “Tôi như vậy có phải trông rất giống… một con sâu rượu?”
Mạc Hòe mặt không biểu cảm: “Dì đúng là như thế.”
Tôi có chút không cam lòng:
“Nhưng rõ ràng là tôi chẳng hề thích uống rượu. Đắng tới mức muốn chết, nuốt không trôi, uống xong thì đau đầu như muốn nổ tung.”
Mạc Hòe đưa tay dò trán tôi kiểm tra nhiệt độ, xác định tôi không bị sốt rồi mới trầm giọng nói:
“Vậy sau này đừng uống nữa.”