3 giờ sáng, vang lên âm thanh của chìa khóa xoay trong ổ khóa. Cánh cửa phòng ngủ vốn đã khóa trái, chậm rãi bị đẩy ra. Tiếng bước chân từ xa dần tiến lại gần, cuối cùng dừng lại bên mép giường.

Không khí lặng đi vài giây, như thể đang quan sát xem tôi đã tỉnh hay chưa. Tôi cũng không nhúc nhích, giả vờ vẫn còn đang trong giấc mộng. Cuối cùng, bóng người chậm rãi vén chăn trên người tôi lên, rồi nằm xuống cạnh tôi.

Từ người đối phương phảng phất hương thơm nhàn nhạt của quả quýt, chính là mùi của loại sữa tắm tôi để trong phòng tắm. Tôi hít sâu một hơi, mở miệng hỏi: “Cậu lấy chìa khóa phòng tôi từ đâu ra?”

Từ bên gối truyền đến một tiếng cười khẽ: “Nơi này là nhà em, đương nhiên mỗi phòng em đều có chìa khóa.”

Tôi chỉ muốn mắng người. Một cánh tay thon dài vươn tới, kéo tôi vào lòng, giọng nói lười nhác:

“Dì à, em buồn ngủ quá… chờ em ngủ dậy rồi hãy mắng được không?”

Cậu ấy tên là Mạc Hòe, là con trai riêng của chồng tôi. Bảy năm trước, khi tôi 28 tuổi, đã kết hôn với tổng tài của tập đoàn Mạc thị Mạc Trầm khi đó 40 tuổi.

Mạc Trầm thời trẻ đã góa vợ, lại còn có một đứa con trai mười hai tuổi như gánh nặng kéo chân sau. Mọi người đều nói, tôi nhất định là vì tiền mới chịu gả cho anh ta.

Thật ra… đúng vậy. Tuy tôi hoàn toàn không tình nguyện làm mẹ kế cho một đứa trẻ con, nhưng may mắn thay, cha cậu ấy đủ giàu. Vì tiền, nhẫn nhịn một chút cũng không sao cả.

Chỉ ít lâu sau khi cưới, một người bạn học cũ của tôi bỗng chạy đến trước mặt Mạc Trầm, đem toàn bộ con người thật của tôi bóc trần không sót, còn đưa ra vô số bằng chứng.

“ Mạc Tiên Sinh, Doãn Vọng Thư trước kia ở trường học vốn là một đứa con gái lưu manh không chịu quản thúc, cả thể xác lẫn tinh thần đều đã bẩn thỉu từ lâu rồi. Mấy năm nay cô ta từng quyến rũ không ít ông chủ lớn, nhưng chẳng lần nào thành công, đều bị chơi chán rồi đá. Chỉ có ngài là người tốt bụng, nhặt thứ rác rưởi như cô ta về nhà. Ngay từ đầu, cô ta đã tiếp cận ngài chỉ vì tiền. Ngài nhất định đừng để con rắn độc này lừa gạt nữa “ người bạn học cũ chính nghĩa đầy khí phách nói.

Hắn mang đến đầy đủ bằng chứng, tỉ mỉ ghi lại từng biểu hiện ghê tởm và xấu xa nhất của tôi, khiến tôi hoàn toàn không còn đường chối cãi. Vì thế, tôi tháo nhẫn cưới ra, đưa cho Mạc Trầm:

“Mạc tiên sinh, anh tính xem tốn bao nhiêu tiền để làm thủ tục ly hôn? Tôi lúc nào cũng rảnh.”

Mạc Trầm nhận lấy chiếc nhẫn cưới ấy, động tác lại vô cùng dịu dàng, rồi nhẹ nhàng đeo lại vào ngón áp út của tôi.

“Vọng Thư, chẳng lẽ em nghĩ… những thứ ngay cả người ngoài cũng có thể điều tra được, thì anh lại không biết sao?”

Trước ánh mắt kinh ngạc của người bạn học cũ, Mạc Trầm đan tay mình vào tay tôi, cúi đầu hôn lên trán tôi:

“Thích tiền, không phải là khuyết điểm. Vừa vặn, anh có rất nhiều tiền. Em muốn tiêu thế nào thì cứ tiêu. Còn nữa, nhớ gọi anh là… chồng.”

Khoảnh khắc đó, tôi bỗng phát hiện, Mạc Trầm hình như… còn rất đẹp trai. Với tính cách có thù tất báo của tôi, vốn dĩ nên hung hăng trả thù cái người bạn học cũ thích xen vào chuyện người khác kia. Nhưng thật đáng tiếc… cuộc sống hôn nhân của tôi lại quá hạnh phúc. Hạnh phúc đến mức, cho dù có bị người ta đứng trước mặt sỉ nhục không kiêng nể gì, tôi cũng chỉ muốn mỉm cười dịu dàng tặng cho họ một phong bao lì xì đỏ.

Giống như một câu chuyện ngôn tình đầy tình tiết cẩu huyết, tôi dần dần đắm chìm trong sự dịu dàng của Mạc Trầm. Hồi nhỏ nhà tôi rất nghèo, đến mức… bị bệnh cũng là một kiểu xa xỉ, vì phải tốn tiền mua thuốc. Cảm cúm thông thường thì còn đỡ, chỉ cần chảy mũi mấy hôm là tự khỏi. Nhưng nếu sốt, ba mẹ sẽ mắng tôi là “đồ phá của”, lần lữa cho đến khi tôi sốt cao đến ngất xỉu, họ mới miễn cưỡng chịu mua thuốc cho tôi.

Rõ ràng là người bị bệnh là tôi, vậy mà tôi lại phải cảm thấy chột dạ, thấp thỏm lo sợ, như thể mình làm sai điều gì. Sau khi kết hôn với Mạc Trầm, mỗi lần tôi bị ốm, anh luôn ôm tôi vào lòng, kiên nhẫn từng muỗng một đút thuốc cho tôi, dịu dàng như đang dỗ một đứa trẻ:

“Ngoan nào Vọng Thư, anh sẽ luôn ở bên em.”

Tôi giả vờ nhăn mặt vì thuốc đắng, cố tình chau mày không chịu uống, anh liền cúi xuống hôn lên môi tôi, khẽ cười:

“Như vậy… có ngọt hơn chút nào không?”

Tầm thường. Cũ kỹ. Những chiêu trò của đàn ông lớn tuổi. Nhưng lạ thay… tôi lại say mê chính những trò ấy. Một năm sau, tôi mang thai.

Có lẽ là do hormone thay đổi, cũng có thể vì sâu thẳm trong lòng tôi vốn đã yếu đuối, tôi bắt đầu hoảng loạn. Tôi sợ phải mang thai mệt mỏi, sợ nỗi đau khi sinh con, sợ cơ thể mình biến dạng, sợ rằng bản thân không thể làm một người mẹ tốt.

Tôi trằn trọc cả đêm, từng đêm… lặng lẽ rơi nước mắt. Mặc dù Mạc Trầm tràn đầy mong đợi với đứa bé, nhưng khi thấy tôi khóc, anh lau nước mắt trên mặt tôi, nghiêm túc nói:

“Vọng Thư, nếu em thật sự không muốn sinh, vậy thì chúng ta không sinh nữa. Anh sẽ mời bác sĩ giỏi nhất làm phẫu thuật cho em, đảm bảo không để lại bất kỳ di chứng nào. Nếu cả đời này em không muốn có con, vậy thì anh sẽ đi thắt ống dẫn tinh. Được không?”

Tôi ôm chặt lấy anh, vừa khóc vừa gào lên càng lớn tiếng:

“Em muốn sinh.Đương nhiên là em muốn sinh. Chồng ơi, em nhất định phải sinh đứa con của chúng ta

Chồng tôi, Mạc Trầm  là người đàn ông tốt nhất trên đời. Tốt đến mức, mỗi khi có nguy hiểm xảy ra, anh luôn là người đầu tiên che chắn cho tôi.

Khi tôi mang thai được sáu tháng, trên đường đến bệnh viện kiểm tra, một chiếc xe tải mất lái bất ngờ lao thẳng vào xe chúng tôi. Mạc Trầm lập tức nhào sang phía tôi, lấy thân mình chắn trọn cú va đập chí mạng. Anh mất ngay tại chỗ. Anh thậm chí còn không kịp để lại một lời di ngôn nào.

Cơ thể bị thanh sắt đâm xuyên, máu tươi không ngừng tuôn ra từ vết thương, từng giọt từng giọt nhỏ lên người tôi. Mạc Trầm chồng tôi, người duy nhất tôi yêu, người đàn ông yêu tôi nhất trên thế gian này, đã chết ngay trước mắt tôi, như thế đấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play