Có lẽ là men say dâng lên, tôi đột nhiên cảm thấy vô cùng khổ sở, nức nở nói:
“Mạc Hòe, cậu thật sự quá đáng thương… cố tình lại gặp phải tôi, một bà mẹ kế không có chút tinh thần trách nhiệm nào. Rõ ràng tôi đã hứa sẽ chăm sóc cậu thật tốt, kết quả cuối cùng lại là cậu chăm sóc tôi… Cậu đúng là xui tám kiếp, xui đến đổ máu luôn rồi!”
Mạc Hòe thở dài, giọng nói dịu đi:
“Dì cũng có chăm sóc em mà. Dì luôn ghi chú lại mỗi lần em cao thêm bao nhiêu mỗi năm, luôn nghiêm túc tổ chức sinh nhật cho em, đêm giao thừa năm nào cũng làm sủi cảo cho em ăn, buổi tối kể chuyện trước khi ngủ, cuối tuần thì dắt em đi trượt băng với công viên giải trí. Dì còn đều đặn thêm quần áo mới vào tủ đồ của em, luôn là người đầu tiên nhận ra khi em có cảm xúc bất thường, tìm đủ mọi cách dỗ em vui lên… Dì đối xử với em rất tốt, thật sự rất tốt, dì.”
Tôi từ từ tỉnh táo lại:
“Nói cũng đúng… thật ra tôi cũng làm tròn trách nhiệm rồi.”
Mạc Hòe vươn tay, nhẹ nhàng xoa tóc tôi: “Thế nên, ngoan, đừng khóc.”
…Ngoan? Ngữ khí đó… giống như đang dỗ một cô bé. Nhưng rõ ràng tôi mới là người giám hộ của cậu ấy kia mà. Giống như hồn phách trôi nổi bao lâu bỗng trở về thể xác, tôi chợt nhận ra mình thật sự nên bỏ rượu. Mạc Hòe… sắp mười tám tuổi rồi.
Tôi vẫn theo thói quen chuẩn bị tiệc sinh nhật cho cậu ấy, nhưng tâm trí lại không ngừng bay về bản hiệp nghị mà chúng tôi đã ký kết từ năm năm trước. Mạc Hòe dường như đã thoát khỏi bóng ma năm xưa, trở thành một thiếu niên bình thường, mỗi ngày đều tràn đầy sức sống, ánh mắt rạng rỡ, chẳng còn là cậu bé từng buông ra những lời mời gọi cái chết với vẻ mặt tuyệt vọng.
Như vậy… thật tốt. Vốn dĩ tôi chưa từng định cùng cậu ấy chết. Bản hiệp nghị kia chỉ là để tạm thời trấn an cậu ấy mà thôi. Kế hoạch ban đầu của tôi là một mình đi tìm cái chết. Tôi đã dành năm năm để thử quên Mạc Trầm. Kết quả cuối cùng là… không được. Tôi không thể quên. Một mình ở nhà, tôi tỉ mỉ lau sạch di ảnh của Mạc Trầm, khẽ hỏi:
“Chồng à, anh nói xem… lúc em tự kết liễu, có nên mặc váy cưới không? Ăn mặc như một cô dâu, đến gặp anh, có vẻ sẽ trang trọng và có nghi thức hơn một chút…”
“Dì đang làm gì vậy?”
Không biết từ khi nào, Mạc Hòe đã trở về nhà, lặng lẽ như một hồn ma, đứng phía sau lưng tôi.
“Tôi đang ngồi cạnh bố cậu thôi mà.”
Tôi lén liếc biểu cảm của cậu ấy, nhìn qua vẫn rất bình tĩnh, chắc là không nghe thấy câu tôi vừa nói lúc nãy. Mạc Hòe thản nhiên nói:
“Có một bạn học nhất quyết đòi tới dự sinh nhật em tuần sau, không từ chối được.”
Tôi khựng lại một chút, rồi niềm vui bất ngờ lập tức trào lên trong lòng. Suốt năm năm nay, Mạc Hòe chưa từng dẫn bạn học về nhà. Nói là tổ chức tiệc sinh nhật, nhưng thật ra suốt cả buổi chỉ có hai người, tôi và cậu ấy. Giống như đang dự một bữa tiệc… ma quái nào đó.
Trong khi bạn bè đồng trang lứa sau giờ tan học đều tụ tập đi chơi, thì Mạc Hòe luôn về nhà đúng giờ, chẳng khác nào học sinh trung học nhàm chán nhất lịch sử. Tôi từng nghĩ rằng cậu ấy sinh ra đã tự cô lập, cả đời này không thể kết bạn.
“Bạn học nam hay bạn học nữ thế?” Tôi hào hứng hỏi.
“Con gái.”
“Hoan nghênh, cực kỳ hoan nghênh con bé vào nhà luôn!” Tôi không nhịn được mà vỗ tay vui sướng.
“Dì vui gì chứ? Chỉ là bạn học bình thường thôi mà.” Mạc Hòe có vẻ hơi không vui.
“Không cần giải thích gì cả.” Tôi vỗ vỗ vai cậu ấy, “Yên tâm đi, tôi rất ủng hộ chuyện yêu sớm. Giờ là thời kỳ thanh xuân đẹp nhất, vô ưu vô lo, có thể yêu điên cuồng, yêu đến quên cả trời đất, như vậy mới đúng. Chờ sau này bước chân vào xã hội, trở thành người lớn rồi, yêu đương sẽ có quá nhiều điều phải băn khoăn. Thật ra tuổi này mà yêu đã được tính là hơi muộn đó, không giống tôi năm đó, hồi trung học cơ sở đã”
Tôi kịp thời “phanh gấp”, suýt nữa thì tuôn hết mớ tình sử thời thanh xuân của mình ra.
“Sơ trung thì sao cơ?” Mạc Hòe nhìn tôi, giọng hài hước truy hỏi.
“Sơ trung chính là… hoa khôi nổi tiếng toàn trường vì vẻ thanh thuần!” Tôi vừa nói vừa vén tóc, tạo dáng.
“Thế à? Không phải chị đại lưu manh khét tiếng à?” Mạc Hòe cười cười, trông có vẻ rất đắc ý.
…A, thì ra tên nhóc này thật sự từng nghiêm túc nghe tôi kể chuyện trước khi ngủ. Đến ngày sinh nhật Mạc Hòe, cuối cùng tôi cũng gặp được cô bạn học nữ trong truyền thuyết. Mắt to tròn, tóc ngắn cắt ngang tai, toàn thân toát ra khí chất của tuổi thanh xuân. Điều quan trọng nhất là vừa gặp tôi đã nắm lấy tay, cười ngọt ngào nói:
“ Chào chị. Chị nhìn trẻ quá đi mất, lại còn xinh nữa chứ. Nếu chị mặc đồng phục học sinh rồi đi cùng tụi em tới trường, bảo vệ chắc chắn sẽ không ngăn lại đâu “
Ngay lập tức tôi quyết định: phải gả Mạc Hòe cho cô bé này bằng được. Sau khi vui vẻ ăn uống xong, tiễn cô bé đáng yêu ấy ra về, tôi hớn hở nói:
“Thật sự là một cô con dâu tuyệt vời!”
Mạc Hòe lập tức cảnh cáo:
“Đừng có nói bậy. Em đã bảo là chỉ là bạn học bình thường thôi mà.”
Tôi tức đến mức hận không thể cầm gậy đập tỉnh cậu ta:
“Cậu mù à? Rõ ràng cô bé đó đang thích cậu mà!”
Mạc Hòe vẫn thản nhiên như không:
“Đó là chuyện của cô ấy, chẳng liên quan gì đến em. Sau này em cũng sẽ không qua lại gì thêm, tránh để cô ấy nuôi hy vọng sai lầm, cả hai lại phải phiền lòng.”
Tôi đang rực lửa mai mối bị dội ngay gáo nước lạnh:
“Mạc Hòe, cậu chính là kiểu con trai mà hàng ngàn thiếu nữ tuổi xuân đều sẽ gặp phải đẹp trai, quyến rũ… rồi lại vô cùng nhẫn tâm.”
Khóe môi Mạc Hòe cong lên một cách đáng ghét: “ Dì đang khen em quyến rũ đấy à?”
Tôi trừng mắt nhìn cậu: “ Trọng điểm là… nhẫn tâm!”
Cậu ta vẫn thản nhiên phản đòn: “ Em chỉ là không thích cô ấy thôi. Nếu bây giờ có người thầm thích dì, chẳng lẽ dì sẽ lập tức chấp nhận yêu đương với người ta sao?”
Tôi đưa tay lên, chỉ vào chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út: “ Xin lỗi, tôi là phụ nữ đã có chồng.”
Mạc Hòe khẽ liếc tôi, giọng dửng dưng nhưng như một lưỡi dao lặng lẽ cắt vào tim: “ Chồng dì… đã chết năm năm rồi.”