Sau đó, tôi lấy một cuốn sổ tay, ngồi xuống bên bàn làm việc, từng nét một nghiêm túc viết ra lời hẹn ước:

“ Trải qua thương lượng,  Doãn Vọng Thư và Mạc Hòe quyết định sẽ cùng nhau tự sát vào 5 năm sau. Phương thức chết cụ thể sẽ được thống nhất và xác định khi đến thời điểm. Trong trường hợp một bên vi phạm cam kết, bên còn lại có quyền xử lí kẻ thất hứa.”

Ghi rõ ngày tháng. Ký tên. Đặt dấu vân tay.Tôi đẩy bút về phía cậu: “Tới lượt cậu.” Mạc Hòe nhìn tờ giấy, vẻ mặt phức tạp: “ Tại sao lại là 5 năm sau?”

Tôi nghiêm túc đáp: “ Vì bây giờ cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ vị thành niên. Không được uống rượu, không được đốt pháo, càng không được tự sát. Tôi là người lớn, chẳng lẽ lại dắt một đứa trẻ chưa biết mùi đời đi chết chung? Làm vậy sẽ bị dư luận chửi chết mất.”

Mạc Hòe: “……”

Tôi tràn đầy khát vọng trong lòng:  “ 5 năm sau, cậu 18 tuổi, tôi 28. Khi ấy cậu đã trưởng thành, có quyền tự do lựa chọn sống hay chết. Mà tôi… chắc cũng sống đủ rồi. Thật ra từ nhỏ tôi đã từng nghĩ đến việc tự sát trước tuổi 30, như vậy sẽ không phải trơ mắt nhìn bản thân từng ngày già nua đi xuống. Về sau, khi người ta nhắc đến tôi, sẽ chỉ có thể tiếc nuối mà cảm thán: Vị tiểu thư Doãn ấy à, chết đúng vào thời điểm xinh đẹp và trẻ trung nhất. Nhưng… vì cậu, tôi có thể lùi lại ngày chết thêm vài năm, chậm một chút bước chân, chờ ngươi một lát. Không sao đâu, tôi tin mình đến năm 34 tuổi vẫn có thể giữ được nhan sắc.”

Mạc Hòe: “……”

Tôi vẫn tiếp tục lải nhải:

“Hơn nữa, chúng ta thừa kế nhiều tài sản như vậy, nếu chưa tiêu được đồng nào đã chết thì chẳng phải quá phí phạm sao? Chẳng phải phụ lòng công sức mấy chục năm của cha cậu à? Vậy nên chúng ta phải tận dụng thật tốt 5 năm này, tiêu xài đàng hoàng, nghiêm túc tiêu xài, thậm chí là tiêu cho dữ dội vào. Phải tiêu đến mức không chừa lại một xu, rồi mới có thể an tâm mà đi tìm cái chết.”

“Biết rồi, em ký.” Mạc Hòe lười nghe tôi lải nhải tiếp, tiện tay ký tên mình lên.

Chữ ký trông cũng rất đẹp. Tôi xé tờ cam kết ấy ra, kẹp vào túi hồ sơ, trịnh trọng cất vào két sắt trong thư phòng. 

“Về sau, cậu đạt điểm cao, nhớ mang phiếu điểm về nhà cho tôi xem. Cậu làm việc tốt, tôi sẽ viết hẳn một bài luận dài để khen ngợi. Cậu ra ngoài học xa, tôi sẽ ở nhà chờ cậu trở về.” Tôi nghiêm túc nói.

Mạc Hòe khẽ sững người.

“Cho nên, trước khi hiệp ước có hiệu lực, chúng ta hãy hứa với nhau: không được tự làm tổn thương bản thân, không được tự sát. Phải sống nương tựa lẫn nhau, không rời không bỏ. Được không?” Tôi đưa tay về phía Mạc Hòe.

Cậu ấy dừng lại một chút, rồi nắm lấy tay tôi, nhẹ giọng nói:

“Thành giao.”

Năm ấy, tôi 29 tuổi, Mạc Hòe mới 13. Tôi đã mất chồng, cậu ấy đã mất cha. Khi một người như tôi, chẳng còn thiết sống, gặp một người như cậu ấy, cũng chẳng muốn tiếp tục sống nữa , lại bất ngờ sinh ra một sức mạnh để tạm thời sống tiếp.

Tuy rằng tôi và cậu ấy vốn chẳng thân thiết gì, nhưng chúng tôi đã quyết định sẽ sống dựa vào nhau. Lúc trước, người làm chỉ mất mấy ngày để dọn hành lý của tôi ra khỏi nhà họ Mạc. Sau đó… lại mất thêm mấy ngày nữa để dọn tôi quay trở lại.

Từ đó về sau, tôi không bao giờ rời đi nữa. Mạc Hòe cũng không còn ở ký túc xá, ăn ngủ đều ở nhà. Chính thức trở thành “cục nợ” tôi gánh theo bên người. Tôi cảm động nói:

“Yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tròn trách nhiệm mẹ kế, ví dụ như đưa đón cậu đi học chẳng hạn.”

Mạc Hòe thản nhiên liếc tôi một cái:

“Không cần, em tự có chân.”

Thế nhưng, tôi vẫn mỗi ngày đúng giờ xuất hiện trước cổng trường, đứng giữa đám đông các phụ huynh và học sinh, vẫy tay thật mạnh về phía cậu ấy. Dù sao thì… tôi lười nấu cơm, lại lười dọn dẹp, càng không biết kèm bài tập. Việc duy nhất tôi có thể làm được… chính là đi đón cậu tan học.

Lúc đầu, Mạc Hòe luôn bước ngang qua tôi với gương mặt vô cảm, giả vờ như không quen biết. Nhưng dần dần, cậu bắt đầu quen với việc tìm kiếm bóng dáng tôi giữa đám đông. Có một lần tôi trốn đi thử, phát hiện sau khi tìm mãi không thấy, gương mặt cậu lại lộ ra một chút hụt hẫng. Tôi hí hửng nhảy ra:

“Thừa nhận đi, cậu thật ra cũng cần người mẹ kế như tôi đấy chứ!”

Ánh mắt bất an trong mắt Mạc Hòe lập tức biến mất, cậu làm ra vẻ không kiên nhẫn, ném chiếc cặp thẳng vào lòng tôi:

“Ấu trĩ.”

Từ nhỏ đến lớn, cha mẹ ruột chưa bao giờ coi tôi ra gì. Ấy vậy mà khi phát hiện tôi đã trở thành một người có tiền, họ lập tức dắt díu nhau đến tìm chỗ dựa. Mạc Hòe lạnh lùng nói:

“Không sao cả, cứ để họ dọn vào đi. Em có thể dọn ra ngoài. Dù sao thì, họ mới là người thân ruột thịt của dì, còn em chỉ là một kẻ ngoài không đáng kể.”

Tôi nghi hoặc trừng mắt nhìn cậu: “ Phát điên cái gì thế?”

Sau đó, tôi nhấn bộ đàm, cười tủm tỉm thông báo với vệ sĩ:

“Đám người già trẻ lớn bé kia, ném hết ra ngoài. Vĩnh viễn không được để họ xuất hiện trong tầm mắt tôi nữa. Đúng, là vĩnh viễn.”

Trong mắt Mạc Hòe hiện lên vẻ khó hiểu. Tôi chớp mắt với cậu:

“Từ nay về sau, người thân của tôi chỉ có một mình cậu.”

Khoảnh khắc ấy, những bất an, bối rối và bất lực đã bao trùm quanh cậu thiếu niên suốt bao lâu… bỗng chốc tan biến. Cậu nhìn tôi, bốn mắt giao nhau, nhẹ nhàng và nghiêm túc gật đầu. Ban ngày, trong nhà có người giúp việc lo dọn dẹp và nấu ăn. Nhưng đến tối, cả căn nhà rộng lớn chỉ còn lại hai người: tôi và Mạc Hòe. Bóng ma quá khứ, không dễ xua đi đến thế.

Có một khoảng thời gian rất dài, mỗi lần tôi nhắm mắt lại… trước mắt đều là gương mặt đẫm máu của Mạc Trầm. Thỉnh thoảng, trong giấc mơ, tôi thấy Mạc Trầm ôm trong lòng một bào thai đã chết. Đó là đứa con của chúng tôi.

Tôi cố gắng bước tới gần Mạc Trầm, nhưng cơ thể lại không sao cử động được. Tôi chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ, từ xa nhìn anh, hỏi:

“Chồng à, con mình lớn lên giống ai thế? Bế nó lại đây cho em nhìn một chút đi.”

Không ai trả lời tôi. Khi mở mắt ra, tôi thấy Mạc Hòe đang đứng ở cửa phòng ngủ. Nhìn sang đồng hồ báo thức đầu giường, hiện tại là rạng sáng. 

“Em rất mệt.” Giọng Mạc Hòe khàn khàn, “Nhưng thế nào cũng không ngủ được.”

“Cần dì kể chuyện cổ tích cho nghe trước khi ngủ không?” tôi thuận miệng đùa một câu.

“Cũng có thể thử một chút.” Cậu ấy gật đầu.

Sau đó, cậu bước đến bên giường tôi, không nói một lời, liền nằm xuống. Cho nên không thể tùy tiện đùa giỡn với cậu ấy. Tôi thật sự rất muốn đá cậu xuống giường để cảnh cáo rằng đừng có tùy tiện bò lên giường người khác phái. Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt cậu thâm quầng, chân vừa nhấc lên tôi lại lặng lẽ thu về. Từ sau khi ba cậu qua đời, cậu vẫn luôn bị mất ngủ.

Thôi thì, làm một người mẹ kế có trách nhiệm, dỗ con trai ngủ một giấc cũng chẳng sao. Vì vậy, tôi nghiêm túc kể chuyện:

“Ngày xửa ngày xưa, có một tiên nữ sở hữu nhan sắc khuynh thành hạ phàm tu luyện. Từ nhỏ nàng đã bị cha mẹ và bạn học coi thường, khinh miệt. Một ngày nọ, nàng bỗng thức tỉnh, nghĩ thầm: “ Ta đây cớ gì phải chịu đựng đám phàm nhân ngu ngốc này?” Thế là nàng dựa vào tinh thần kiên cường, từng bước trở thành đại tỷ nổi danh toàn trường, dẫn dắt một nhóm đàn em trung thành tận tâm, đem từng kẻ từng kẻ đã từng bắt nạt nàng, đánh cho thành đầu heo…”

Mạc Hòe yên lặng lắng nghe, suốt quá trình không chen vào một lời.

“Về sau, tiên nữ gặp được một vị quốc vương anh tuấn, rồi trở thành hoàng hậu”

Khi kể đến đoạn này, tôi phát hiện Mạc Hòe đã ngủ mất rồi, thân thể hơi nghiêng về phía tôi, như thể cuối cùng cũng buông bỏ được mọi phòng bị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play