Mạc Hòe cúi đầu, khóe môi khẽ cong lên một cách lặng lẽ. Lúc rời đi, cậu cúi lưng xuống, nhẹ nhàng phủi đi chiếc lá vừa rụng trên bia mộ. Ừ, sâu trong lòng vẫn là một đứa trẻ ngoan, yêu ba mẹ.
Tôi nhìn tấm ảnh cưới có gương mặt Mạc Trầm, khẽ nở nụ cười. Chồng à, em đã nghĩ thông suốt rồi. Cho dù người anh yêu nhất không phải là em, cho dù em chỉ là một cái bóng thay thế ai đó trong lòng anh, em cũng không hối hận vì đã yêu anh.
Ai nói yêu là nhất định phải được đáp lại? Em có quyền yêu đơn phương, đúng không? Chỉ là, chồng à, anh cứ đi về phía trước, còn em thì ở lại. Từ nay về sau, muốn vui thì em sẽ vui, muốn cười thì em cứ cười thật to. Anh sẽ không trách em đâu, đúng không?
Nếu anh dám trách, vậy em cũng trách anh, hai ta đều chẳng ai thắng được ai. Đương nhiên rồi, em biết mà, giờ đây, anh cũng chẳng rảnh đâu mà phản ứng lại em nữa. Chồng à. Chồng à. Mạc tiên sinh, tạm biệt anh.
“Đi thôi, về nhà.” Một giọng nói trầm ấm của thiếu niên vang lên bên cạnh, cậu nắm lấy tay tôi. Tôi để mặc cho cậu nắm, bước chân giẫm lên những chiếc lá khô dưới đất, vùi đầu đi theo sau lưng cậu.
Không cần ngẩng đầu nhìn đường. Mạc Hòe đi đâu, tôi liền theo đó. Bởi vì… chúng tôi cùng chung một nơi để quay về. Kể từ ngày mưa hôm ấy, Mạc Hòe dường như lại càng ỷ lại vào tôi. Thường xuyên chẳng vì lý do gì mà nắm tay tôi, xoa đầu tôi… và ôm tôi.
Đặc biệt là lúc ngủ. Mạc Hòe luôn ôm tôi ngủ một cách vô cùng tự nhiên, như thể đó là chuyện hết sức bình thường. Sáng nào tỉnh dậy, tôi cũng phát hiện mình đang bị cậu ta quấn chặt trong vòng tay.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT