Cậu ấy cuối cũng đã trở lại, sau lễ tang của Mạc Trầm. Lâu rồi không gặp, cậu ấy lại cao thêm chút, còn vẻ mặt thì vẫn lạnh nhạt như xưa, chẳng khác gì.Không đau buồn vì cái chết của cha, cũng chẳng thèm an ủi mẹ kế đang định cắt cổ tay tự tử, chỉ thản nhiên nói một câu cậu ấy đói rồi.
Tôi lặng lẽ băng lại vết thương ở tay, rồi nướng hai lát bánh mì, tiện tay đặt lên bàn ăn. Mạc Hòe kéo ghế ra ngồi xuống, hỏi:
“ Có bơ đậu phộng không?”
Thật muốn chửi thề cho hả dạ. Tôi cuối cùng không nhịn được nữa, trừng mắt nhìn cậu :
“Lễ tang cũng xong rồi, bố cậu thì đã hỏa táng, giờ cậu mới trở về. Cậu đúng là đứa con có hiếu.”
Mạc Hòe vẫn mặt lạnh như thường:
“Vì cứu người vợ bé bỏng mà liều mạng đến chết, chẳng buồn nghĩ tới còn có một đứa con trai… Ông ấy đúng là một người bố tốt.”
Thôi tôi chấp nhất với một đứa trẻ con thì được gì chứ. Tôi xoay người, lấy từ trong tủ ra một hũ bơ đậu phộng, đặt xuống trước mặt hắn.
“Cảm ơn.” Mạc Hòe nhẹ nhàng phết bơ lên bánh mì, thái độ nhã nhặn lịch sự, bắt đầu ăn.
Ăn xong, cậu chủ động rửa đĩa, lau khô tay, sau đó bình tĩnh lên tiếng:
“ Dì à, nói cho nghiêm túc thì chúng ta cũng chẳng thân thiết gì. Dì còn chưa đến ba mươi tuổi, chắc chắn không muốn có một đứa như em cản đường. Cho nên, chi bằng chúng ta chia di sản rõ ràng một chút, sau đó mạnh ai nấy đi, dì thấy sao?”
Khó mà tin nổi thằng nhóc này mới có mười ba tuổi. Nếu không nhìn thấy vẻ ngoài còn non nớt kia, tôi chắc chắn mình đang nói chuyện với một lão già bảy mươi tuổi từng trải đời khôn lỏi.
Mà cũng tốt, ít nhất không có màn tranh giành tài sản long trời lở đất, cũng chẳng có ai la hét buộc tội tôi hại chết bố cậu, vậy đã là kết cục tốt đẹp nhất rồi. Thế nên, tôi dứt khoát gật đầu: “ Được.”
Dưới sự chứng kiến của luật sư, chúng tôi phân chia tài sản một cách hoà bình đến mức bất ngờ, ai lấy thứ mình muốn. Toàn bộ quá trình, Mạc Hòe đều tự mình xử lý mọi việc, điềm tĩnh và chín chắn đến lạ thường.
Luật sư Trương thở dài, giọng đầy ẩn ý:
“Mạc Hòe là đứa trẻ đáng thương nhất mà tôi từng gặp. Cả Mạc tiên sinh lẫn vợ trước của ông ấy đều là cô nhi, không còn thân thích nào khác. Giờ họ lần lượt rời đi, cuối cùng chỉ còn lại mình Mạc Hòe. Còn nhỏ như vậy đã phải chịu cảnh tang cha, lại còn gánh vác cả gia sản to lớn này, chắc chắn nó sẽ không chịu nổi. Thật sự cần có một người lớn bên cạnh giúp đỡ, chăm sóc cho nó.”
Tôi châm điếu thuốc, lười biếng đáp:
“Tôi cũng thảm chẳng kém. Chồng chết, mỗi ngày phải kìm nén bản thân không đặt dao lên cổ tay. Biết đâu ngày nào đó lại thành công thật thì sao. Thế nên chắc tôi không rảnh mà nuôi trẻ con đâu.”
Luật sư Trương lập tức im lặng. Mấy ngày sau, người làm lần lượt giúp tôi dọn hành lý ra khỏi nhà họ Mạc. Khi đã sắp xếp ổn thỏa trong căn nhà mới, tôi bỗng phát hiện… hình như mình để sót một cái túi. Bên trong là… tám mươi vạn.
Quý hay không quý không quan trọng. Quan trọng là đó là món quà Mạc Trầm để lại cho tôi. Tôi lập tức chạy suốt đêm về nhà họ Mạc, dùng chìa khóa dự phòng mở cửa, lấy lại chiếc túi ấy. Đang định xoay người rời đi thì phát hiện cửa phòng Mạc Hòe khép hờ.
Như có ma xui quỷ khiến, tôi đưa tay ra… đẩy cánh cửa ấy. Chỉ một giây. Chính là cái khoảnh khắc một giây ấy, đã thay đổi hoàn toàn hướng đi cuộc đời tôi sau này. Cửa vừa mở, tôi thấy Mạc Hòe ngồi lặng lẽ một mình bên mép giường, trong lòng bàn tay là một nắm thuốc trắng, rõ ràng là liều để chết.
Cậu hoàn toàn không còn vẻ bình tĩnh và thản nhiên lúc ban đầu. Tóc tai rối bời, sắc mặt tái nhợt, gầy gò tiều tụy. Mắt phủ đầy tia máu đỏ ngầu, quầng thâm dày đặc bao quanh, khiến từng đường nét vốn sắc sảo trên gương mặt như bị bào mòn sạch sẽ, chỉ còn lại vẻ chết lặng, tro tàn.
Dù mặc áo ngủ rộng thùng thình, vẫn có thể thấy rõ tứ chi gầy guộc, chỉ còn da bọc xương, trông như một con rối vỡ nát, đánh mất linh hồn. Dù có trưởng thành sớm và độc lập đến đâu, thì suy cho cùng… cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ. Mạc Hòe chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn tôi, gượng cười một cách tuyệt vọng:
“ Dì… phải làm sao bây giờ? Hình như… em không còn lý do để sống nữa.”
Tôi đứng sững tại chỗ, bị nỗi tuyệt vọng khắc vào tận xương trong mắt cậu làm cho chấn động.
“Từ nay về sau… nếu em được điểm cao, còn đưa phiếu điểm cho ai xem? Làm chuyện tốt… còn ai sẽ khen em? Lúc một mình ngoài kia… còn ai sẽ đợi em ở nhà?”
Cậu lẩm bẩm, giọng mỗi lúc một nhỏ hơn, như hơi thở đang dần tan biến. Có thể vì lòng người vào ban đêm thường mềm yếu hơn. Có thể vì cậu là huyết mạch cuối cùng mà Mạc Trầm để lại. Cũng có thể… vì chính tôi cũng đã đánh mất hy vọng sống sót.
Tôi bước từng bước chậm rãi đến gần, mở rộng vòng tay, ôm chặt lấy cậu. Từ trong lồng ngực tôi, tiếng khóc nghẹn bật ra. Nỗi đau bị dồn nén bấy lâu rốt cuộc cũng tìm được đường thoát, vỡ oà trong khoảnh khắc này.
Tôi nhẹ nhàng vuốt tóc cậu để an ủi nhưng tay tôi đột nhiên bị cậu nắm lấy. Mạc Hòe kéo tay áo tôi lên, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm vào những vết sẹo trên cánh tay, vết thương đã đóng vảy, vẫn còn gồ ghề rõ rệt. Bàn tay cậu lướt nhẹ qua từng dấu tích, giọng nhỏ đến run:
“Có muốn… cùng chết không?”
“ Gì cơ?”. Tôi chết lặng
“ Dì…” Khoé mắt hắn vẫn còn vương nước, ngẩng lên đối diện tôi : “ Hay là… chúng ta cùng nhau chết đi?”
Thiếu niên mất đi toàn bộ người thân, cô độc đến đáng sợ ấy, lại cực kỳ nghiêm túc… đưa ra lời mời cùng chết với tôi. Bị ánh mắt u tối đến tận đáy của hắn nhìn chăm chú, tôi khẽ sững lại. Như thể bị mê hoặc, tôi không kìm được mà gật đầu: “ Được.”