Tôi run rẩy cúi đầu, nhìn thấy giữa hai chân mình, máu đang chậm rãi chảy ra. Nếu ông trời thực sự tồn tại, vậy thì chắc chắn ông ta chẳng có chút lòng từ bi nào. Không chỉ mang Mạc Trầm rời khỏi tôi, mà ngay cả đứa con của anh… cũng không buồn để lại.

Đó là một bé trai đã thành hình. Ngay buổi sáng hôm ấy, trước khi ra khỏi cửa, Mạc Trầm còn áp tai vào bụng tôi, mỉm cười bảo bảo bối đang cựa quậy, chắc là đang chào anh đấy. Sau này, trong vô vàn đêm dài, trong đầu tôi cứ mãi lặp đi lặp lại vài câu hỏi:

Tại sao chúng tôi lại chọn đúng ngày hôm đó để đi bệnh viện?

Tại sao lại đi đúng con đường đó?

Tại sao… lại là tôi và Mạc Trầm?

Nhưng tất cả đều không có đáp án. Chỉ là trùng hợp. Hoặc… cũng có thể gọi bằng một cái tên khác: Số phận. Từ nhỏ đến lớn, cha mẹ luôn mắng tôi là “đứa con có số mệnh hèn mọn”. Tôi từng không cam lòng. Tôi quyết tâm sống hạnh phúc hơn tất cả mọi người, chỉ để chứng minh số mệnh của tôi không tồi.

Thế nhưng… vào khoảnh khắc Mạc Trầm rời khỏi cõi đời… Tôi cuối cùng cũng tin đây chính là số mệnh của tôi. Tôi hoàn toàn sụp đổ rồi, đành nhận thua.

Mơ màng, hồ đồ sống qua những ngày tháng ở viện điều dưỡng, mơ màng, hồ đồ làm lễ tang, mơ màng, hồ đồ đón nhận sự an ủi từ bạn bè.

Tôi giao lại công ty Mạc Trầm cho cấp dưới tin tưởng nhất, sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, cuối cùng khi có chút thời gian rảnh rỗi, tôi lặng lẽ rút ra một con dao gấp, không hề do dự mà cứa xuống.

Hạnh phúc là một thứ rất đáng sợ. Khi chưa từng có được, ta nghĩ rằng không có cũng chẳng sao. Nhưng khi đã nếm trải rồi lại mất đi, thì trong khoảnh khắc ấy, tất cả hy vọng đều bị cướp sạch. Ngày trước, vì tiền, tôi dốc hết sức mình bò lên từng bước một. Vậy mà giờ đây, khi thừa kế một món di sản kếch xù chẳng cần cố gắng, tôi lại chẳng thể nào thấy vui nổi.

Con người một khi đã đánh mất khả năng cảm nhận niềm vui, linh hồn cũng sẽ nhanh chóng khô héo, mục ruỗng, tê dại rồi rơi rụng. Chỉ có một điều duy nhất khiến trái tim tôi còn cảm nhận được nhịp đập, chính là khoảnh khắc mũi dao cứa vào da thịt.

Khi tôi còn đang tiếc vết dao không đủ sâu, định xuống tay thêm một nhát nữa, thì cánh cửa phòng đột ngột bật mở. Một thiếu niên gầy gò, làn da trắng bệch, ánh mắt u tối, bất ngờ xuất hiện trước mặt ta. Chúng tôi cứ thế nhìn nhau trân trân, giằng co hồi lâu. Thiếu niên lạnh nhạt nhìn bàn tay đẫm máu của tôi, mở miệng nói:

“ Dì à, con đói.”

Cậu ấy chính là Mạc Hòe. Lần đầu tiên tôi gặp Mạc Hòe, là vào ngày cưới của chính mình. Hôm đó tôi bận rộn tiếp đón khách khứa từ khắp nơi, chạy tới chạy lui đến mức chân mỏi rã rời. Khó khăn lắm mới tranh thủ được vài phút để đi vệ sinh nghỉ tạm một chút, nào ngờ lại bắt gặp Mạc Hòe đang tựa người vào cửa.

Cậu chỉ kẹp hờ một điếu thuốc trên ngón tay, dáng vẻ lười nhác, hút từng hơi khói lơ đãng. Tôi chưa từng gặp thiếu niên nào như vậy, tuổi đời còn nhỏ mà đã có đôi mắt sắc sảo, ngũ quan như được điêu khắc tỉ mỉ, mang theo một vẻ đẹp khiến người ta khó mà rời mắt, đẹp đến mức khiến lòng người chấn động.

Hiển nhiên đó là di truyền từ mẹ của cậu. Từng đường nét trên khuôn mặt lờ mờ mang bóng dáng Mạc Trầm, nhưng lại nhiều hơn vài phần u ám, yếu ớt. Trên người có một loại cảm giác xa cách lạnh lùng khiến người ta không dám lại gần.

Làn da trắng đến mức kỳ lạ, dưới làn khói mờ ảo quanh quẩn, trông cứ như một bóng hình không thật. Dù tôi cũng không thể xem là kém sắc, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Mạc Hòe, lòng tôi khẽ run lên , không kiềm được mà tự vấn bản thân:

Liệu tôi… thật sự có thể so sánh với vợ trước của Mạc Trầm sao? Mạc Trầm thường nhắc đến đứa con trai này, khen ngợi rằng nó hiểu chuyện, ngoan ngoãn, thông minh. Nhưng giờ phút này, đứa con trai ngoan ấy, khi mới chỉ mười hai tuổi lại đang hút thuốc.

Tôi theo bản năng tỏ ra uy nghiêm của một người mẹ kế:

“Tuổi này rồi mà hút thuốc, có phải là hơi sớm không?”

Xét trình độ thuần thục của cậu, chắc cũng không phải mới thử một hai lần. Mạc Hòe thản nhiên liếc tôi một cái, như thể chẳng chút bận tâm:

“Sao vậy, cô muốn đi mách ba tôi à?”

“Tất nhiên là không.” Tôi giơ tay giật lấy điếu thuốc trên tay cậu, “Nhưng nửa điếu còn lại, để tôi hút nốt.”

Tôi vén chiếc mạng che mặt đang vướng víu, đặt điếu thuốc vào miệng, hít sâu một hơi thật hưởng thụ. Mạc Hòe hơi nhíu mày:

“Ba tôi có biết cô dâu mới của ông ấy cũng hút thuốc không?”

Tôi lắc đầu:

“Trước mặt ông ấy, tôi là kiểu tiểu bạch hoa yếu ớt, chỉ cần ngửi thấy mùi thuốc là buồn nôn.”

Ánh mắt Mạc Hòe cuối cùng cũng xao động một chút, dùng ánh nhìn đầy dò xét lướt qua tôi từ trên xuống dưới. Tôi bật cười với cậu:

“Sao? Cậu định đi mách chồng tôi à?”

Mạc Hòe quay mặt đi, giọng nhàn nhạt:

“Nhàm chán.”

“Vậy sau này mong được cậu chỉ giáo nhiều hơn nhé, Mạc Hòe người bạn nhỏ.” Tôi cố ý tỏ ra thân thiện, mỉm cười nói với cậu.

“Yên tâm đi, dì. Ngày mai tôi sẽ dọn vào ký túc xá ở trường, sẽ không ở nhà làm bóng đèn đâu.”

Mạc Hòe nói với vẻ mặt dửng dưng, không buồn quay đầu lại mà rời đi. Đó là lần đầu tiên cậu gọi tôi là dì. Và trong suốt nhiều năm sau đó, cậu vẫn luôn gọi tôi như thế. Từ ngày hôm đó, tôi chính thức trở thành mẹ kế của một đứa trẻ.

Tôi không biết nhiều về vợ trước của Mạc Trầm, chỉ nghe nói bà ấy qua đời vì bệnh khi Mạc Hòe mới ba tuổi. Thời điểm đó Mạc Trầm đang dốc toàn lực cho sự nghiệp, không có thời gian để chăm sóc con, nên đã gửi cậu bé cho bảo mẫu chăm.

Để tránh việc Mạc Hòe nảy sinh quá nhiều sự lệ thuộc vào một ai đó, dẫn đến những vướng mắc không cần thiết, Mạc Trầm còn định kỳ thay đổi bảo mẫu. Họ chỉ phụ trách nấu ăn, dọn dẹp, còn lại mọi việc đều để Mạc Hòe tự mình lo liệu.

Đó là cách mà Mạc Trầm gọi là “dạy con tự lập”. Trong mắt Mạc Trầm, con trai anh từ nhỏ đã là một đứa trẻ thông minh, điềm đạm, không quậy phá, không ương bướng. Nhưng theo cách nhìn của tôi, đứa trẻ đó chỉ đơn giản là… không muốn làm phiền đến cha mình. Một đứa bé mất mẹ từ nhỏ, loạng choạng lớn lên nhờ vào chính mình, làm gì có tư cách để được tùy hứng?

Để nhường không gian cho cha mới cưới vợ, Mạc Hòe gần như ở hẳn ký túc xá, cuối tuần cũng không về nhà, cứ thế tự động biến mất khỏi tầm mắt của chúng tôi. Đến Tết Âm Lịch, nếu không phải Mạc Trầm liên tục gọi điện thúc giục, Mạc Hòe có lẽ cũng chẳng định quay về.

Đêm giao thừa năm đó, tôi tự tay làm cả một bàn sủi cảo, chọn ra một chén lớn nhất mang đến cho Mạc Hòe, nở một nụ cười hiền lành, dịu dàng như một người mẹ hiền từ. Mạc Hòe lạnh nhạt cắn một miếng, chẳng thèm ngẩng đầu lên:

“Khó ăn.”

Mạc Trầm đập mạnh tay xuống bàn:

“Phải lễ phép với dì con một chút!”

Tôi dịu giọng nói:

“Không sao đâu anh, lần sau em sẽ cố làm ngon hơn một chút.”

Thế nhưng ngay khi Mạc Trầm quay đi, tôi lập tức thu lại gương mặt hiền lành, quay đầu lại, trừng mắt nhìn Mạc Hòe một cái thật dữ dằn. Thằng nhãi. Đó là phần nhân bánh tôi tỉ mỉ tự tay pha trộn, làm sao mà khó ăn được chứ?

Thật phí công tôi khi trước còn thầm thấy thương cảm, đồng tình với cậu, cuối cùng thì cậu chỉ xem tôi như mụ mẹ kế ác độc. Được thôi. Vậy thì tôi sẽ cho cậu thấy một mụ mẹ kế thật sự ác độc là thế nào.

Mạc Hòe nhận ra ánh mắt tôi đang nhìn cậu, bèn ngẩng đầu nhìn lại, khóe miệng khẽ nhếch lên đầy khiêu khích và mỉa mai. Tôi giận sôi máu, chỉ biết trợn mắt đáp lại một cái thật to. Ngay dưới ánh mắt đầy xem thường của tôi, Mạc Hòe thản nhiên đứng dậy, gắp một miếng thịt cho vào bát tôi, giọng nói đột ngột chuyển sang ngoan ngoãn, dịu dàng đến giả tạo:

“ Dì à , dì gầy quá, ăn nhiều một chút thịt đi.”

Mạc Trầm ngồi bên cạnh lập tức gật gù tán thưởng:

“Đúng rồi, giờ mới nói chuyện ra dáng.”

Tôi cúi đầu nhìn vào bát , bên trong là một miếng thịt mỡ to đùng, bóng nhẫy, đầy mỡ.

Thế là, mặc kệ bản thân vốn không hề ăn nổi thứ đó, tôi vẫn phải nuốt trọn miếng thịt mỡ ấy trong ánh mắt hòa thuận đầy mãn nguyện của hai cha con nhà họ Mạc. Mạc Hòe thì nhướng mày, cười ranh mãnh như một con cáo nhỏ vừa bẫy được gà ngu.

Kể từ đó, mỗi lần đến kỳ nghỉ, tôi đều âm thầm cầu nguyện trong lòng: Mong thằng nhóc này ngoan ngoãn ở lại trường, ngàn vạn lần đừng có về nhà chọc tôi điên.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play