Văn án:
Năm 1988, nhà của mối tình đầu chồng tôi bị giải tỏa. Cô ấy nhận được tám triệu tiền bồi thường.
Nghe tin này, ngoài việc ngưỡng mộ, tôi không khỏi tự trách mình đã chậm một bước.
Rõ ràng chủ nhà nói tôi là người duy nhất đến xem, nhưng cuối cùng mối tình đầu của anh ấy lại ra tay trước, mua mất căn nhà đó.
Chồng tôi nghe xong thì cười lạnh:
“Em đừng ghen tị, đó là do Thi Lan may mắn, vừa mua xong đã được giải tỏa. Nếu là em thì chưa chắc đâu!”
Về sau, tôi vì gia đình chồng mà tần tảo cả đời. Trước khi chết, mối tình đầu của chồng đến thăm tôi.
Thấy tôi nằm trong căn phòng chật chội, ẩm thấp, cô ấy kinh ngạc trợn tròn mắt.
Bỗng chốc, cô ấy nắm chặt tay tôi, nước mắt lưng tròng:
“Cô sống khổ sở thế này, vậy mà năm đó còn giúp tôi tìm nhà, còn để mẹ cô lấy tiền dưỡng già ra trả toàn bộ, tôi thật sự cảm ơn cô!”
Cơn giận trong tôi bùng lên, lập tức hộc máu mà chết.
Bảo sao căn nhà đó đột nhiên bị mua mất!
Bảo sao mẹ tôi là giáo sư về hưu, mà lại phải nhặt rác kiếm sống!
Lần nữa mở mắt, tôi quay trở lại thời điểm mua nhà.