Ngày hôm sau.

Tan làm về nhà, tôi thấy mẹ chồng đã xuất viện.

Trịnh Thi Lan đang ân cần bưng nước, cẩn thận đút thuốc cho bà.

Vừa uống một ngụm, mẹ chồng lập tức phun ra:

“Nóng! Nóng! Cô định bỏng chết tôi đấy à?”

Trịnh Thi Lan cuống quýt đổ thêm nước nguội vào cốc, cung kính đưa lại cho bà, sau đó vội vàng đi lấy cây lau nhà.

Chưa kịp đặt cây lau xuống, cô ta đã bị sai đi nấu cơm.

Đến bữa, mẹ chồng vừa ăn một miếng liền cay đến chảy nước mắt, đứng dậy vô tình động vào vết thương, đau đến mức kêu oai oái.

Bà chỉ thẳng vào mặt Trịnh Thi Lan, tức giận mắng:

“Cô cố tình đến đây để hại tôi đúng không?”

Trịnh Thi Lan lúng túng đứng bên bàn ăn, nước mắt lưng tròng, trông tội nghiệp vô cùng.

Đúng lúc này, Họa Lập Nghiệp trở về.

Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, anh ta không ngần ngại trách mẹ mình cố tình kiếm chuyện.

Tôi cười nhạt đầy chế giễu.

Trước đây, mỗi lần tôi và mẹ chồng có mâu thuẫn, anh ta luôn vô điều kiện đứng về phía bà.

Lý do chỉ gói gọn trong một câu:

“Mẹ nuôi con khôn lớn đâu có dễ dàng gì.”

Mẹ chồng sững sờ, đồng tử co rút, trong lòng vang lên hồi chuông cảnh báo.

Bà đập bàn, chỉ thẳng vào Trịnh Thi Lan:

“Tôi muốn Trình Mạn chăm tôi! Con yêu tinh này đừng hòng bước vào cửa nhà Họa gia!”

Tôi hiểu rất rõ suy nghĩ của bà:

Bất cứ ai khiến Họa Lập Nghiệp dám cãi lời bà, người đó chính là kẻ địch.

Bà không chịu được việc con trai cưng chiều bất kỳ người phụ nữ nào khác ngoài mình.

Nhưng kiếp trước bà đâu có đối xử với Trịnh Thi Lan như vậy.

Khi đó, bà không biết đã bao nhiêu lần khen Trịnh Thi Lan thông minh, xinh đẹp, còn ngầm ám chỉ muốn cô ta làm con dâu.

Thấy Họa Lập Nghiệp không phản ứng, mẹ chồng cuống đến mức bỏ dở cả bữa ăn.

“Con trai, con không được để con hồ ly tinh này mê hoặc! Cái loại lẳng lơ này, ai biết ở ngoài đã quyến rũ bao nhiêu thằng đàn ông rồi!”

“Mẹ, đủ rồi!”

Họa Lập Nghiệp không cho phép ai sỉ nhục Trịnh Thi Lan – mối tình đầu cũng là “bạch nguyệt quang” của anh ta.

Anh ta nhíu mày đầy khó chịu:

“Cô ấy với mẹ không có quan hệ ruột thịt, nhưng vẫn tình nguyện đến chăm sóc mẹ. Mẹ không biết ơn thì thôi, còn đánh còn chửi!”

Rồi anh ta quay sang tôi, giọng điệu đầy bất mãn:

“Trình Mạn là con dâu mẹ, nhưng mẹ nhìn xem, cô ta có tình nguyện chăm sóc mẹ không?”

Tôi bật cười:

“Họa Lập Nghiệp, tôi còn đang đứng đây mà anh dám bôi nhọ tôi thế à?”

Tôi thở dài, quay sang mẹ chồng:

“Mẹ, không phải con không muốn chăm mẹ đâu, chẳng phải chính Lập Nghiệp đã thuê Trịnh Thi Lan làm bảo mẫu sao? Một tháng tám mươi đồng, còn cao hơn cả lương công nhân chính thức!”

“Cái gì?”

Mẹ chồng nghe vậy thì bùng nổ, lập tức tát thẳng vào mặt Trịnh Thi Lan một cái:

“Tám mươi đồng? Thuê nó á? Cô đã cho con trai tôi ăn bùa mê thuốc lú gì vậy?!”

Ba người họ lao vào tranh cãi ầm ĩ, bàn ăn cũng bị lật tung.

Nhìn cảnh chó cắn chó, tôi thong thả đeo túi, vui vẻ bước ra ngoài—đi ăn đại tiệc thôi!


 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play