Ký xong hợp đồng đặt cọc, bước ra khỏi Sở quản lý nhà đất, tôi vịn lan can, thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ một tháng nữa, sổ đỏ sẽ về tay.
Đời này, căn nhà này nhất định phải là của tôi!
Ở kiếp trước, vào thời điểm này, tôi chạy ngược chạy xuôi, tìm hiểu khắp nơi, xem qua rất nhiều căn nhà. Cuối cùng, tôi đắn đo giữa hai lựa chọn.
Trong bữa cơm, tôi kể cho chồng – Họa Lập Nghiệp – về hai căn nhà, nói rõ tình trạng và giá cả, nhờ anh ấy cho ý kiến.
Chưa nghe hết về căn nhà số 1, anh ta đã hờ hững phẩy tay, bảo tôi tùy ý chọn, nói thẳng ra là “ở đâu chẳng là ở”.
Tôi không cam lòng, vẫn tiếp tục nói về căn số 2 trên phố Tây, khu Trường Bạch.
Bất ngờ, anh ta ngẩng đầu lên, xác nhận lại địa chỉ, sau đó không chút do dự ra lệnh:
“Mua căn số 1 đi!”
Nói xong, anh ta vội vàng khoác áo rời khỏi nhà.
Tôi suy nghĩ cả đêm, quyết định sáng hôm sau sẽ đi xem lại cả hai căn rồi mới đưa ra quyết định cuối cùng.
Thế nhưng, sáng hôm sau, chủ nhà bảo tôi rằng căn số 2 đã có người mua.
Tôii thất vọng nhưng chẳng còn cách nào khác, đành mua căn số 1.
Chẳng bao lâu sau, căn số 2 được giải tỏa, từ tám nghìn tệ tăng vọt lên tám triệu.
Người chủ căn nhà đó chính là mối tình đầu của chồng tôi – cũng là người anh ta mãi không thể quên, mối tình khắc cốt ghi tâm – Trịnh Thi Lan.
Từ đó, cô ta trở thành một trong những phú bà nổi tiếng nhất thành phố, sống sung sướng không lo nghĩ.
Hằng ngày chỉ cần ca hát, khiêu vũ, con cái và việc nhà đều có người giúp việc lo liệu.
Còn tôi, chẳng những phải hầu hạ bố mẹ chồng khó tính, mà ngay cả chuyện ăn uống, quần áo của Họa Lập Nghiệp cũng do tôi chăm lo.
Bị đè nặng bởi gánh nặng gia đình, tôi không khỏi ngưỡng mộ vận may của Trịnh Thi Lan, cũng trách bản thân chậm một bước năm đó.
Chủ nhà từng nói tôi là người duy nhất đến xem căn số 2, nên tôi mới yên tâm, không đặt cọc ngay.
Ai ngờ, chỉ sau một đêm, căn nhà đó đã có chủ.
Khi tôi than thở, Họa Lập Nghiệp lập tức liếc tôi một cái, chẳng chút kiên nhẫn:
“Em đừng có mà ghen tị, đó là do Thi Lan may mắn, mua nhà xong liền được giải tỏa!”
“Nếu là em, chưa chắc đã may mắn thế đâu. Em không biết bản thân xui xẻo đến mức nào à?”
Tôi nghẹn lời, không cãi lại được.
Từ đó, giữa tôi và anh ta ngày càng ít chuyện để nói, thậm chí anh ta còn chẳng buồn về nhà.
Lần nào cũng viện cớ bận công việc, để mặc tôi một mình lo cả gia đình lớn.
Tôi không có lấy một phút nghỉ ngơi, hết cha mẹ chồng gọi đến, lại đến con cái cần chăm sóc.
Lâu ngày vất vả, cuối cùng tôi kiệt sức, ngã bệnh khi mới năm mươi tuổi.
Trước khi chết, Trịnh Thi Lan xách theo giỏ hoa quả đến thăm tôi.
Cô ta mặc một chiếc áo khoác dạ mềm mại, tóc xoăn đen nhánh búi thành một búi tròn lỏng lẻo mà đầy đặn.
Rõ ràng đã hơn năm mươi, nhưng nhìn qua lại như phụ nữ ba mươi, vừa thanh lịch vừa xinh đẹp.
Thấy tôi nằm trong căn phòng chật chội, tối tăm, ẩm thấp, cô ta lộ rõ vẻ sợ hãi và kinh ngạc.
Sau đó, cô ta vội vàng nắm lấy tay tôi, rưng rưng xúc động:
“Mạn Mạn, cô vĩ đại quá! Cảm ơn cô năm đó đã giúp tôi tìm nhà, còn để mẹ cô lấy toàn bộ tiền dưỡng già mua luôn cho tôi!”
Cô ta mừng rỡ đến mức nói năng lộn xộn, bảo rằng không ngờ tôi sống trong căn nhà đơn sơ thế này mà vẫn rộng rãi giúp đỡ cô ta, chẳng biết phải báo đáp thế nào.
Cuối cùng, cô ta nép vào lòng Họa Lập Nghiệp, khóc nức nở, giọng đầy đau khổ:
“Mạn Mạn thê thảm thế này, còn tôi thì cầm tám triệu tiền bồi thường, lương tâm thật sự không yên…”
Lúc đó tôi mới hiểu!
Thì ra, từ đầu, Họa Lập Nghiệp đã biết khu đó sắp giải tỏa nhưng không tìm được nhà để mua.
Vô tình nghe tôi nhắc đến căn số 2, anh ta mừng như điên.
Ngay lập tức đến nhà mẹ tôi, lừa lấy toàn bộ tiền dưỡng già của bà, vội vàng đưa Trịnh Thi Lan đi mua nhà.
Anh ta còn cố ý dặn bà đừng nói với tôi chuyện tiền dưỡng già, bảo rằng tôi sĩ diện, biết chuyện sẽ khó chịu.
Vậy nên mẹ tôi đã giấu tôi suốt bao năm.
Thảo nào một giáo sư đại học như bà, sau khi về hưu lại phải nhặt rác kiếm sống!
Tôi nằm trên chiếc giường gỗ mục nát, vì tức giận mà hộc máu ngay tại chỗ, phẫn nộ chất vấn Họa Lập Nghiệp.
Anh ta hờ hững, thản nhiên đáp:
“Em chịu cực được, còn Thi Lan thì không giống em. Giờ em sắp chết rồi, còn tính toán chuyện này làm gì?”
Cuối cùng, tôi uất nghẹn mà chết.
Linh hồn tôi trôi lơ lửng trên không, tận mắt nhìn thấy ngay khi tôi vừa trút hơi thở cuối cùng, Họa Lập Nghiệp đã chuyển đến sống cùng Trịnh Thi Lan.
Cuộc sống của họ viên mãn, hạnh phúc đến đáng ghen tị.
Thì ra, bao năm qua, anh ta không về nhà vì còn bận ở trong biệt thự lớn của Trịnh Thi Lan, chăm sóc cô ta.
Anh ta cưới tôi, chỉ vì muốn tôi lo cho cha mẹ khó tính của anh ta, ứng phó với đám họ hàng nghèo khó từ quê lên.
Anh ta thương Trịnh Thi Lan, không nỡ để cô ta bận tâm những chuyện vặt vãnh này.