“Đi thôi, đi ký tên.”

Sáng sớm, Họa Lập Nghiệp đã hối thúc tôi.

Tôi lười biếng ngáp một cái:

“Ký gì?”

“Em ngủ đến lú lẫn rồi à? Hôm nay phải đến văn phòng giải tỏa ký tên, xong rồi có thể nhận tiền đền bù!”

Tôi nhìn anh ta với vẻ kỳ quái:

“Nhà mình có bị giải tỏa sao?”

Họa Lập Nghiệp vừa tự mình thắt cà vạt, vừa đáp:

“Đừng giả ngốc nữa. Khu Tây, Trường Bạch đang giải tỏa, em đã mua nhà ở đó rồi, mau dậy đi!”

“Anh mới là người ngủ đến lú lẫn đấy. Đó là nhà mẹ em mua!”

Khoảnh khắc này, tôi một lần nữa cảm thấy bản thân quá sáng suốt.

Nếu ngôi nhà đứng tên tôi, khi khoản tiền đền bù về tay, chẳng phải tôi phải chia cho anh ta một nửa sao?

Anh ta xứng đáng sao?

Tôi khinh!

Họa Lập Nghiệp sững người, mặt mũi ngu ngơ.

“Em nói cái gì? Nhà là mẹ vợ mua? Là bà ấy trả tiền?”

“Đúng vậy.”

“Em bị điên rồi à? Mua nhà bằng tiền tiết kiệm chung của chúng ta, dựa vào đâu lại để bà ấy đứng tên?”

Anh ta nắm lấy tay tôi, kéo về nhà mẹ đẻ:

“Đi ngay, sửa lại tên trên sổ đỏ!”

“Mẹ vợ cũng thật là, lớn tuổi rồi mà chẳng hiểu chuyện gì cả, chỉ biết gây phiền phức cho con cái!”

Họa Lập Nghiệp tỏ rõ vẻ khó chịu.

Tôi hất tay anh ta ra, cười lạnh:

“Nhà là mẹ tôi bỏ tiền ra mua. Nếu không để tên bà, chẳng lẽ để tên anh? Còn cái gì mà tôi mua nhà? Tôi lấy đâu ra tiền mà mua?”

“Chúng ta đã tiết kiệm được tám ngàn, em đừng tưởng anh không biết. Căn nhà số 2 giá đúng tám ngàn!”

Tôi ném tờ giấy vay tiền của anh ta vào mặt anh ta:

“Anh lấy tám ngàn từ mẹ tôi, chẳng lẽ tôi không phải trả? Sao? Mẹ tôi cũng phải kiếm tiền nuôi cái nhà này à?”

Mẹ tôi là giáo sư đại học đã nghỉ hưu, nhận lương hưu ở mức cao nhất, mỗi tháng được 108 đồng, tiền tiết kiệm hơn tám ngàn.

Họa Lập Nghiệp mở miệng đòi tám ngàn của bà, chỉ chừa lại một hai trăm đồng để tiêu vặt.

Bây giờ, tôi chỉ là trả lại số tiền tiết kiệm chung của hai vợ chồng cho mẹ, chẳng phải rất hợp lý sao?

“Đúng rồi, số tiền tám ngàn đó, mỗi người một nửa.”

Tôi đưa tay ra:

“Anh phải đưa tôi bốn ngàn!”

Họa Lập Nghiệp giận đến tím mặt, hung hăng đẩy mạnh tôi.

Tôi đập đầu vào thành giường, máu từ trán chảy xuống theo gò má.

Đưa tay sờ thấy vết máu, tôi bật cười.

Tốt lắm, bây giờ càng dễ xử lý hơn rồi.

Nếu tôi không khiến cặp đôi chó má này lưu lạc đầu đường xó chợ, tôi không mang họ Trình!

“Cứ chờ đấy, dám tính kế tôi, cô sẽ hối hận!”

Họa Lập Nghiệp đập mạnh cửa, bỏ đi.


 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play