Tính toán lại thời gian, lúc này tiền lương hưu của mẹ đã bị Họa Lập Nghiệp lừa lấy mất.

Tôi phải nhanh chóng quay về lấy lại tiền cho mẹ!

Vừa mở cửa, tôi nghe thấy bên trong có tiếng nói, liền theo bản năng nhẹ nhàng bước vào.

“Đều tại Trình Mạn! Rõ ràng cô ta bảo anh căn nhà đó chưa bán, em cứ yên tâm, anh sẽ tìm thêm nhà khu đó cho em!”

Vừa nói, Họa Lập Nghiệp vừa bóc tôm, cẩn thận đặt vào bát của Trịnh Thi Lan.

Cô ta ngước mắt lên, vô tình chạm phải ánh nhìn của tôi.

“Khụ… Mạn Mạn, cô về rồi à.”

Ánh mắt cô ta chớp chớp đầy bối rối, tay nắm chặt đũa, đến thức ăn cũng không dám gắp nữa.

Họa Lập Nghiệp vỗ nhẹ lên vai cô ta, cười dịu dàng với tôi:

“Lại đây ăn cơm đi, hôm nay anh cố ý làm món tôm kho tàu em thích nhất đấy.”

Nhưng tôi không bỏ lỡ tia chán ghét ẩn sâu trong mắt anh ta.

Thấy tôi vẫn giữ vẻ bình thản, Trịnh Thi Lan nhẹ nhõm hơn, lập tức ra dáng nữ chủ nhân, mời tôi cùng ăn tối, không quên khen ngợi tay nghề nấu nướng của Họa Lập Nghiệp, nói tôi thật có phúc.

Họa Lập Nghiệp đi vòng ra phía sau tôi, vừa bóp vai vừa thăm dò:

“Căn nhà đó… có liên quan gì đến em không?”

Hừ, chắc đưa Trịnh Thi Lan đến đó rồi phát hiện bị chậm một bước chứ gì?

Nghĩ đến đây, tôi thầm mừng vì mình đã trọng sinh kịp lúc.

“Nhà nào? Căn số 2 à?”

Tôi giả vờ ngây ngô:

“Bán thì bán thôi, chẳng phải anh từng nói căn đó chẳng có gì đặc biệt à?”

Sắc mặt Họa Lập Nghiệp lập tức sa sầm. Tôi tiếp tục đâm dao vào tim anh ta:

“Anh đúng là lạ thật, nhà người ta, muốn bán thì bán, liên quan gì đến em mà nổi cáu? Hay là căn nhà đó có bí mật gì?”

Lập tức, Họa Lập Nghiệp im bặt.

Trái tim tôi càng lạnh thêm một phần.

Bao năm tận tụy, hóa ra chỉ là phí hoài cho một kẻ còn thua cả súc sinh!

Căn số 2 bị bán rồi, anh ta liền muốn tìm căn khác trong khu đó cho Trịnh Thi Lan, nhưng lại không nói cho tôi biết, sợ tôi cũng đi tìm, cướp mất cơ hội của cô ta.

Tôi đúng là mù mắt, mới cưới phải tên cặn bã này!

Ăn tối xong, Họa Lập Nghiệp vào phòng, lấy ra một xấp tiền, nhét thẳng vào tay Trịnh Thi Lan.

Đây là toàn bộ số tiền anh ta tiết kiệm dạo gần đây.

Trịnh Thi Lan lén liếc nhìn tôi, giả vờ lo lắng giải thích:

“Mạn Mạn, cô đừng giận, tiền này tôi mượn thôi, tôi sẽ trả lại mà!”

Bề ngoài thì thấp thỏm, nhưng giọng điệu lại đầy khiêu khích.

Tiếc là, luôn có những kẻ vừa mù vừa ngu.

Họa Lập Nghiệp lập tức xót xa, dịu dàng an ủi:

“Nói gì mượn với trả chứ? Năm đó anh nằm viện thập tử nhất sinh, em không do dự mà ứng trước tiền viện phí cho anh, anh còn chưa báo đáp em mà!”

Tôi nhún vai thờ ơ:

“Được thôi, cứ mượn đi. Nhưng nhớ để lại ít tiền cho mẹ anh đóng viện phí và thuê người chăm sóc nhé.”

Cuối cùng, Họa Lập Nghiệp không nhịn được nữa, giận dữ chỉ trích tôi:

“Em có ý gì? Em không phải cũng có tiền sao? Em gả cho anh, mẹ anh chẳng phải cũng là mẹ em à? Chẳng lẽ đến tiền viện phí em cũng không muốn bỏ ra? Em có tư cách làm con dâu không vậy?!”

Trịnh Thi Lan ngồi bên gật đầu phụ họa, ngoan ngoãn như gà con:

“Nếu là tôi, tôi nhất định sẽ đưa hết tiền lương của mình cho mẹ chồng, còn tận tình chăm sóc bà ấy.”

Mắt Họa Lập Nghiệp lóe lên tia yêu thương, nhưng khi nhìn tôi lại tràn đầy chán ghét.

“Nhìn Thi Lan mà xem, rồi nhìn lại em đi! Đúng là đồ vong ơn bội nghĩa!”

Tôi cười nhạt:

“Vậy ly hôn đi, để anh cưới cô ta!”

Họa Lập Nghiệp lập tức phản đối:

“Không được!”

“Tại sao lại không được?”

Tôi hỏi lại.

Anh ta cứng họng.

Trịnh Thi Lan tỏ vẻ thất vọng nhưng vẫn cố gắng cười, vội vã xoa dịu:

“Mạn Mạn, cô đừng đùa nữa, nói vậy sẽ làm tổn thương Lập Nghiệp. Hai người mới là vợ chồng mà.”

Xì, đúng là tình yêu đích thực.

Chẳng qua là anh ta không nỡ để Trịnh Thi Lan phải chịu khổ, không muốn cô ta về nhà này đối mặt với bố mẹ và họ hàng khó chịu của anh ta thôi.

“Ai nói tôi đùa?

Ngày mai mẹ chồng xuất viện, tiền thì cô mượn mất rồi, không có tiền thuê người chăm sóc, vậy cô ở lại chăm bà ấy vài ngày là được.”

“Cô chu đáo thế, chắc chắn chăm người bệnh cũng giỏi lắm.”

Họa Lập Nghiệp lập tức phản đối:

“Lương của em đâu? Không đủ thuê người chăm sóc sao? Thi Lan là bạn anh, không phải nô lệ của em!”

Lương của tôi?

Tôi bật cười vì tức giận.

Năm xưa chính miệng anh ta nói tiền ai nấy giữ.

Sau này muốn mua nhà, tôi phải năn nỉ mãi, anh ta mới chịu đưa một ít tiền mỗi tháng để dành.

Sao thế? Tiền của anh ta thì có thể đưa cho Trịnh Thi Lan tiêu xài thoải mái, còn tiền của tôi thì phải dùng để lo cho cả nhà anh ta à?

“Chính anh nói rồi đấy, đó là lương của em. Anh là con trai ruột của mẹ anh, anh còn chẳng có tiền lo cho bà ấy, thì em càng không có.”

“Cô…!”

Họa Lập Nghiệp tức đến mức thở dốc, giơ tay chỉ vào tôi, nhưng nghẹn mãi không nói được lời nào.

Đột nhiên, mắt anh ta sáng lên, vẻ mặt bình tĩnh trở lại.

Chung sống bao năm, tôi thừa hiểu anh ta đang có tính toán gì.

Hừ, chẳng phải là tiền lương hưu của mẹ tôi sao?

Anh ta nghĩ trên đời có bữa cơm nào miễn phí chắc?


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play