Sau hôm đó, hễ có thời gian rảnh, Họa Lập Nghiệp lại chạy đôn chạy đáo tìm nhà cho Trịnh Thi Lan.

Anh ta muốn cho cô ta một căn hộ nằm trong diện giải tỏa, để cô ta có chỗ dựa vững chắc, không ai dám ức hiếp.

So với thái độ hời hợt lúc tôi đề cập đến chuyện mua nhà, đúng là một trời một vực.

Khi đó, anh ta chỉ buông một câu: “Tùy em.”

Nhưng bây giờ thì sao? Chuyện gì cũng tự thân vận động.

Nửa tháng sau.

Tan làm ở nhà máy dệt, vừa bước ra cổng, tôi đã bị Họa Lập Nghiệp chặn lại.

Anh ta bất ngờ ôm chầm lấy tôi, hơi thở nóng rực phả lên cổ.

“Mạn Mạn, anh biết em đã mua căn số 2. Anh đi xem thầy rồi, thầy bảo em giữ căn đó sẽ khắc anh, nhường lại cho Thi Lan mới giúp anh phát đạt. Mau đến phòng công chứng sang tên cho cô ấy đi!”

Lúc buông tôi ra, ánh mắt anh ta đong đầy thâm tình:

“Em cũng không muốn anh chết, đúng không?”

Tôi chưa kịp phản ứng, anh ta đã tiếp lời, giọng điệu đầy chắc chắn:

“Anh thích căn số 1 hơn. Nó gần trường học, sau này có con, đưa đón cũng tiện!”

Không hề có chút do dự hay áy náy nào trong giọng nói của anh ta.

Anh ta quá rõ tình cảm tôi dành cho mình.

Trước giờ, chỉ cần anh ta mở lời, tôi nhất định không từ chối.

Huống hồ, lần này còn liên quan đến tính mạng anh ta.

Họa Lập Nghiệp rất tự tin!

Sau khi nói xong, anh ta nâng mắt quan sát tôi, ánh nhìn dần trở nên sắc bén.

Nửa tháng nay, anh ta đã lăn lộn khắp khu Tây phố Trường Bạch để tìm nhà.

Vốn dĩ khu đó đã khan hiếm nguồn cung, lại còn có tin nội bộ về việc giải tỏa, khiến vô số người đổ xô vào mua.

Anh ta tìm mãi mà không có nổi một căn.

Hôm nay, tình cờ gặp chủ nhà cũ của căn số 2 mà tôi từng nhắc đến, nhân tiện dò hỏi, thì ảnh cưới của tôi và anh ta lại rơi từ trong ví ra.

Chủ nhà sững sờ, thẳng thắn nói rằng căn đó đã được tôi mua từ trước, sao bây giờ anh ta còn lặn lội đến đây tìm nhà?

Lời này khiến Họa Lập Nghiệp giận sôi máu.

Tôi đã lừa anh ta!

Cái con đàn bà này, dám giấu anh ta mua nhà!

Trước đây, tôi chưa từng nói dối anh ta bao giờ.

Vậy mà giờ đi làm được mấy năm, có tí tiền trong tay, lại dám cứng cánh bay cao?

Anh ta cắn răng, lạnh giọng nói:

“Không được! Anh cũng xem thầy rồi, căn đó hợp nhất với anh!”

Tôi nhếch môi:

“Anh sợ chết thì ly hôn đi, vậy chẳng phải chẳng ảnh hưởng gì đến anh nữa sao?”

Sắc mặt Họa Lập Nghiệp lập tức trầm xuống, giọng nói lạnh như băng:

“Ly hôn? Đừng có mơ!”

Chỉ thoáng sau, anh ta lại dịu giọng, đổi sang vẻ ôn hòa:

“Ý anh là… anh yêu em, không thể mất em được.”

Tôi cạn lời.

Chỉ thấy kinh tởm đến mức chẳng buồn nói chuyện.

Trên đường về, Họa Lập Nghiệp cứ đăm chiêu, chắc đang tìm cách moi căn nhà đó từ tôi để đem dâng cho Trịnh Thi Lan, lấy lòng cô ta.

Nhưng tiếc quá, tính toán này… định sẵn là vô dụng!


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play