Năm ấy mười sáu tuổi, ta rơi xuống nước và buộc phải gả cho thế tử phủ Quốc công. Từ đó trở thành trò cười của cả kinh thành.
Không ai tin rằng chính thứ muội đã đẩy ta xuống nước, kể cả phu quân của ta.
Trọn một đời phu thê cùng Cố Triệu Ngang, ta luôn sống dè dặt và mang cảm giác tội lỗi trong lòng.
Dù sau này, hắn đối xử với ta không tệ, thậm chí còn phong ta làm cáo mệnh phu nhân.
Nhưng ta hiểu, trong lòng hắn vẫn luôn oán trách ta.
Khi sống lại một lần nữa, ta trở lại bên hồ nước xưa năm ấy, cũng đúng vào khoảnh khắc thứ muội lặp lại trò cũ.
Thế nhưng lần này nàng lại tự mình nhảy xuống nước.
Gió mát thổi qua, mặt hồ xanh biếc gợn sóng, chiếc thuyền nhỏ của Cố Triệu Ngang vừa lúc trôi dạt đến y như định mệnh.
Nghe thấy có tiếng người kêu cứu, hắn liền vung tay áo, một chân bước lên phía trước chuẩn bị nhảy xuống.
Nhưng ngay khoảnh khắc sắp lao mình xuống nước, hắn bỗng chạm phải ánh mắt của ta ở trên bờ.
Chỉ trong chớp mắt, thân hình Cố thế tử thoáng khựng lại, chân đã bước ra lại rụt trở về.