Trong từ đường, Chu Cẩm Hinh quỳ gối trên mặt đất, khóc đến suýt chút nữa thì ngất đi:


"Chính tỷ tỷ là người đẩy con xuống nước! Hinh Nhi là người bị hại!"


"Phụ thân, người phải tin Hinh Nhi!"

Phụ thân cố nén cơn giận, tiếp tục quát lớn.


"Vẫn còn hồ ngôn loạn ngữ! Nếu không phải tỷ tỷ ngươi kịp gọi tỳ nữ tới cứu ngươi thì mặt mũi Chu gia ta đã bị ngươi làm cho mất sạch! Giờ lại còn muốn vu oan tỷ tỷ ngươi!"


"Phạt ngươi quỳ ở từ đường bảy ngày, sau đó đến trang viên ngoài thành ở ba tháng để hối lỗi!"

Dứt lời, phụ thân bất chấp lời van xin của Chu Cẩm Hinh mà phất tay áo rời đi.

Ta chậm rãi bước vào phòng, lặng lẽ nhìn thân ảnh đang quỳ trên nền đất. Chu Cẩm Hinh nhận ra ta, khẽ cười lạnh:


"Tỷ tỷ cũng không cần tới đây để chế nhạo ta."


"Nếu không phải do tỷ nhiều chuyện, Cố Thế tử chắc chắn sẽ cứu ta, cưới ta làm Thế tử phu nhân!"

Ta cảm thấy nàng không còn thuốc chữa, chỉ lạnh giọng nói:


"Cưỡng cầu một cuộc hôn nhân, chẳng tốt cho ai cả."


"Có gì không tốt?" Chu Cẩm Hinh ngẩng đầu, ánh mắt giễu cợt lướt qua ta.

"Gả cho Cố Thế tử, không những không phải tranh sủng với thiếp thất, về sau còn trở thành Định Quốc công phu nhân, được phong cáo mệnh, hưởng vinh hoa phú quý—"

Nàng còn chưa dứt lời, ta đã vung tay tát nàng một cái thật mạnh.

Không tốt chỗ nào ư?


Chỗ nào cũng không tốt.

Sự ghét bỏ không chút che đậy của các tiểu thư kinh thành. Những lời cười đùa lả lơi của con cháu thế gia.
Thái độ khinh miệt, qua loa của hạ nhân trong phủ. Còn cả ánh mắt của Cố Triệu Ngang trong suốt mấy chục năm qua, bất kỳ lời giễu cợt nào thoáng qua, cũng đủ làm ta lo sợ bất an, không biết chui rúc vào nơi nào để trốn tránh.

Quá khứ như ác mộng của ta, trong mắt của nàng, lại đáng để ngưỡng mộ đến thế sao?

“Bè lũ xu nịnh, không biết liêm sỉ."


"Lòng dạ độc ác như ngươi, không xứng với hắn."

Từ đường nghiêm trang, khiến lời ta nói vang lên thật rõ ràng trong tai nàng.

Sau một thoáng im lặng, Chu Cẩm Hinh bỗng lao tới như phát điên. Nhưng hai chân nàng đã quỳ đến kiệt sức, lại ngã nhào xuống đất, dáng vẻ vô cùng thảm hại.

Nàng vừa mắng chửi vừa gào lên:


"Chu Cẩm Diệu! Dựa vào đâu mà ngươi làm được, còn ta thì không làm được?!"


"Đừng đắc ý quá sớm! Ta không tin, làm lại lần nữa ta vẫn không bằng ngươi!"


"Ngươi nghĩ Cố Triệu Ngang thật sự thích ngươi sao?!"


"Hắn là loại người cao ngạo như vậy, cưới ai cũng chẳng khác gì nhau! Đừng tự cho mình cao giá quá!"

...

Nàng mê sảng, đã hoàn toàn mất kiểm soát.

Ta giả vờ không nghe thấy những lời đó, chậm rãi bước ra khỏi từ đường, khép cánh cửa, nhốt lại âm thanh sắc nhọn đằng sau lưng.

Phải rồi, ta bỗng nhớ ra, Chu Cẩm Hinh vốn đã thầm mến Cố Triệu Ngang.


Kiếp trước, chính nàng tự tay đẩy ta đến bên người nàng thầm yêu. Còn mình thì trì hoãn đến gần ba mươi mới vội vàng gả cho một cử nhân.

Thảo nào nàng mang chấp niệm sâu đến như thế.

4


Vì chuyện của Chu Cẩm Hinh, ta cũng phải tránh bước đến đầu sóng ngọn gió, trong nhà tạm thời hoãn việc bàn hôn sự của ta.

Chỉ là chưa kịp nghỉ ngơi được mấy ngày, đã có người đến phủ thăm hỏi, nói muốn mời ta đến Vọng Xuyên Lâu ngắm cảnh.

Mẫu thân thay ta nhận lời ngay:


"Nhị lang nhà họ Ninh dáng dấp tuấn tú, tài hoa hơn người, lại một lòng say mê con. Con hãy cân nhắc thật kỹ."

Ta suy nghĩ nửa ngày mới nhớ ra người này.

Ninh Nhị lang, kiếp trước từng là người được mẫu thân ta xem như rể hiền, cũng là người có nhiều sở thích tương đồng với ta. Nếu không bị Chu Cẩm Hinh hãm hại, có lẽ ta và hắn...

"Đang nghĩ gì vậy?"

Một bàn tay to lớn khẽ vẫy trước mặt, cắt ngang dòng suy nghĩ của ta. Ta ngượng ngùng cười cười, đối diện với người bên cạnh, mãi mới tìm được giọng nói của chính mình.


"Không ngờ ở tầng cao nhất của Vọng Xuyên Lâu lại có phong cảnh đẹp đến vậy."

Ninh Nhị lang cười nhạo: “Diệu Nhi muội muội hẳn là lần đầu lên tầng cao nhất phải không?"

Ta ngớ người.


Diệu Nhi muội muội?


Chúng ta thân thiết đến thế từ bao giờ?

Trong lúc còn ngẫm nghĩ, đã nghe hắn tiếp tục nói:


"Quang cảnh kỳ thú này mỗi năm chỉ có một lần, có rất nhiều người tranh giành để đặt được nhã gian ở đây. Ta tốn không ít công sức, chỉ để cùng muội ngắm cảnh."

Nhận thấy lời hắn mang chút ám muội, ta vội vàng chuyển đề tài, chỉ xuống đám đông bên dưới:
"Kết quả sắp công bố rồi, nhìn một chút đi."

Trước đó mọi người rảnh rỗi, đùa vui đánh giá người đẹp nhất kinh thành. Đôi mắt Ninh Nhị lang lóe sáng, chần chừ hỏi:


"Trong lòng Diệu Nhi muội muội, có ai là người xuất sắc nhất không?"

Ta lại sững sờ.


Kiếp trước, ta sống đến bạc cả đầu, gặp qua không dưới ngàn người. Hiện tại làm sao còn nhớ rõ thời điểm này có vị mỹ nam nào ở kinh thành cho được?

Như có thần linh mách bảo, ta quyết định đánh liều:


"Ninh công tử không tệ."

Vừa nói xong, hai má Ninh Nhị lang lập tức đỏ ửng, nhưng vẫn cố tỏ vẻ điềm tĩnh, lắp bắp hỏi tiếp:


"So với người đứng đầu thì sao?"

"Đương nhiên là hơn."

Ta thuận miệng nói tiếp, sợ hắn nhận ra điều bất thường nên còn cố nở nụ cười nịnh nọt. Nhưng nụ cười đó còn chưa kịp giữ được vài giây, đã lập tức đông cứng trên mặt.

Bởi ở cửa nhã gian cách đó vài bước, Cố Triệu Ngang đang đứng đó, gương mặt lãnh đạm mà tuấn tú. Ninh Nhị lang cũng nhìn thấy hắn, vội bước lên chào hỏi.


"Thật khéo, Cố Thế tử đến từ khi nào, hay là vào đây cùng uống chén trà đi?"

"Ta ở gian bên cạnh, đến còn sớm hơn Ninh huynh một chút."

Cố Triệu Ngang thản nhiên liếc nhìn ta, sắc mặt và lời nói đều không chút dao động:


"Thấy huynh cùng mỹ nhân trò chuyện vui vẻ nên không tiện quấy rầy."

Ninh Nhị lang xấu hổ, vội xua tay:


"Thế tử đừng nói đùa nữa. Phải chúc mừng ngài trước, lại đoạt được danh hiệu mỹ nam kinh thành, danh xứng với thực."

Cố Triệu Ngang khẽ nhếch môi cười, nhưng nụ cười không chạm tới đáy mắt:


"Ninh huynh quá lời."


"Ta thô tục, nào dám nhận."

Ý tứ mập mờ, lời nói ẩn chứa thâm ý. Ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng nhìn ra sắc mặt hắn rõ ràng rất khó coi.

Bầu không khí trở nên gượng gạo. Ta cúi đầu đứng bên cạnh, đến thở mạnh cũng không dám. Mãi cho đến khi Cố Triệu Ngang rời đi, ta mới thả lỏng được đôi chút.

... Không đúng.


Ta giờ còn chưa xuất giá, với ai cũng trong sạch rõ ràng.


Cớ sao lại chột dạ?

Dẫu nghĩ vậy, nhưng trái tim này, đến tận buổi trưa vẫn thấp thỏm không yên.

Sau khi ngắm cảnh, xem kịch rồi trở về phủ. Vừa bước xuống xe đã thấy gia đinh vội vàng chạy tới đón, vừa mừng rỡ vừa kinh hô:


"Đại tiểu thư, Định Quốc công phủ... đến cầu hôn rồi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play