Phúc bất trùng lai, hoạ vô đơn chí.

Cơn sóng gió từ chối hôn sự còn chưa lắng xuống, cái miệng ta lại gây ra tai họa.

Liền mấy đêm sau đó, ta đều trằn trọc không ngủ được. Hôm ấy, rốt cuộc Cố Triệu Ngang có nghe rõ lời ta nói không đây?

Nếu hắn nghe rõ, sao không hỏi gì?


Nếu hắn không nghe rõ, vậy nụ cười khó hiểu trên mặt hắn lại là sao?

Còn những vật dụng gần đây hắn giả danh lão phu nhân Hầu phủ đưa tới, lại là thế nào?


Chuỗi hạt san hô, ngọc bội Quan Âm bạch ngọc, lụa gấm… Tất cả đều là những thứ đời trước hắn từng tặng ta. Thậm chí còn có chiếc nhẫn ngọc tổ mẫu quá cố của hắn chuẩn bị riêng cho hôn lễ.


Đời trước, mãi đến hai năm sau khi chúng ta thành thân, khi quan hệ dần tốt lên hắn mới giao cho ta vật này. Giờ đây lại có thể tùy ý tặng đi như một món đồ bình thường hay sao?

Kết hợp với những điều xảy ra trước đó, trong lòng ta bắt đầu nhen nhóm một ý nghĩ khó tin. Ta không dám nghĩ xa thêm.

Mấy ngày nay, ta đóng cửa phòng, dằn vặt bản thân đến đau lòng. Mẫu thân nhìn không chịu nổi nữa, bà nói với ta:


"Nếu như con thật sự khổ tâm, chi bằng để phụ mẫu làm chủ, định thân với nhà họ Ninh.”


“Như vậy, cho dù Định Quốc Công phủ có cao quý cũng không thể chen chân phá hỏng duyên phận người khác."

Ta bất lực lắc đầu, không biết phải mở miệng thế nào.
Đành an ủi mẫu thân vài câu, tiễn bà rời đi, rồi sớm lên giường nằm nghỉ.

Đầu hạ, trời đầy sao lấp lánh, tiếng ve kêu xen lẫn tiếng côn trùng rả rích. Nửa đêm, ta nằm trên giường trở mình mãi không yên. Bỗng phát hiện cửa sổ hé ra một khe nhỏ.

Theo gió đêm lay động, dần dần hiện ra một bóng dáng quen thuộc. Khi nhìn rõ người kia là ai, ta giật mình đến nghẹn cả họng. Lặng lẽ cấu mạnh lòng bàn tay, ta mới xác định mình không phải đang mơ.

Dưới màn đêm, Cố Triệu Ngang mặc một bộ đồ dạ hành màu đen đứng ngoài cửa sổ, chắn đi phần lớn ánh trăng rọi vào phòng.

Hắn đã gạt hết lễ nghi quy củ sang một bên, thấy ta bước đến bên cửa sổ, liền sốt sắng kéo lấy cổ tay ta, đặt trước ngực mình.

"Phu nhân, nàng thật sự muốn gả cho Ninh Trác Viễn kia sao?"

9


Cố Triệu Ngang hẳn là đến rất vội, trên người hắn còn mang theo hơi lạnh của sương đêm. Mồ hôi lấm tấm trên trán hắn, hơi thở có chút gấp gáp. Khoảng cách giữa chúng ta chỉ còn cách một nắm tay.


Nhìn vào đôi mắt đen nhánh ấy, ta bỗng không phân biệt được mình đang ở kiếp nào. Giây lát ngẩn ngơ.


Hơi thở của hắn đã dần ổn định lại. Nhận ra sự sững sờ của ta, hắn buông tay, uể oải xoa xoa mi tâm sau đó thấp giọng xin lỗi:


“Xin lỗi, là ta quá nôn nóng, khiến nàng hoảng sợ.”

Ta trầm ngâm giây lát, cụp mắt lắc đầu, “Vì sao lại hỏi như vậy?”


Hắn đã gọi ta là “phu nhân,” những thắc mắc đeo đẳng ta nhiều ngày qua giờ đây cũng đã có lời giải đáp. Không nhắc đến chuyện trọng sinh, hắn thẳng thắn thú nhận:


“Ta đã cho người mua chuộc nha hoàn mới vào trong viện của nàng…”


Ta liền nhớ đến cô bé khoảng mười hai, mười ba tuổi ấy. Ban ngày khi mẫu thân đến, nàng còn làm rơi vỡ một chén trà ở trước cửa. Chắc hẳn khi đó nàng đã nghe lén được gì đó, lại hiểu lầm ta đã đồng ý với đề nghị của mẫu thân nên mới truyền tin nhầm lẫn.

“Thỉnh Cố thế tử cẩn trọng lời nói, hôn sự của ta còn chưa quyết định.”


Ta cười khổ, lùi lại một bước, cố gắng kéo giãn khoảng cách, “Nếu Thế tử không còn điều gì khác, xin hãy rời đi. Đêm nay, coi như ta chưa từng gặp ngài.”

Lời vừa dứt, giọng nói khàn khàn đầy ai oán của hắn lại vang lên:


“Ta còn có điều muốn nói.”


Ánh mắt hắn nhìn ta sâu thẳm, như thể muốn nhìn thấu hết thảy nội tâm ta.


“Tại sao nàng lại nói… không gả cho ta?”

Lời này quá trực diện, như một cú đập mạnh khiến ta choáng váng. Hắn không cho ta thời gian phản ứng, tiếp tục nói như thể đã hạ quyết tâm:


“Sang năm, nhạc mẫu sẽ mắc một chứng bệnh nguy hiểm, cần dùng Tuyết Chi trên Hàn Sơn để cứu mạng. Nếu không có quan hệ thông gia, trưởng bối trong tộc sẽ không dễ dàng đưa ra loại dược này.”


“Ba năm sau, nhạc phụ sẽ bị vu oan hạ ngục. Nếu nàng không phải là thê tử của ta, ta cùng phụ thân sẽ không có danh phận thích hợp để đứng ra biện minh cho ông ấy.”

Ánh trăng như dát bạc, chiếu sáng đôi mắt lấp lánh của hắn. Hắn kể lại từng chuyện từng chuyện của kiếp trước, như thể tất cả đều khắc sâu trong tâm trí.

Cuối cùng, hắn nói:


“Còn mười ba năm sau tại vùng ngoại ô kinh thành, nàng suýt bị giặc cướp bắt đi.”


Hắn ngừng một lát, giọng trở nên nghẹn ngào:


“Nếu khi đó ta không ở bên cạnh nàng, làm sao bảo vệ được nàng?”

Tấm lòng của hắn khiến ta rất cảm động. Ta cúi người, khẽ khàng đáp:


“Đa tạ Thế tử.”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play