Khi thuộc hạ trở về phủ thì trời đã xế chiều. Vừa nghe tiếng bước chân tiến về phía thư phòng, Cố Triệu Ngang liền ung dung cầm bút, định xoá bỏ dòng chữ vừa ghi.

Thế nhưng, những lời bẩm báo khiến hắn sững người hồi lâu.

"Chắc chắn là ta nghe nhầm."

Cố Triệu Ngang nhếch môi, vẻ mặt không thể tin nổi.

Một lát sau, hắn thu lại nụ cười, trầm giọng nói:


"Ngươi lặp lại lần nữa."

Thuộc hạ bối rối nhìn gương mặt đen kịt của chủ tử, ấp úng như muốn khóc:


"Hồi bẩm Thế tử…"


Hắn run rẩy lặp lại lời bẩm báo:


"Đại cô nương nói… nàng không gả cho ngài."

7

Phụ thân và mẫu thân đều có chút tức giận đối với ta.


"Đó là Định Quốc Công phủ tới cầu hôn! Lại còn mời đích thân nhất phẩm cáo mệnh lão phu nhân Hầu phủ đến! Sao con có thể không đưa ra lý do, nói từ chối là từ chối?"


"Ngày sau nếu có người hỏi chuyện lần này, con định giải thích thế nào?"

Ta cũng rất hối hận vì mình nhanh mồm nhanh miệng. Khi rời đi, trên mặt lão phu nhân đã không còn chút ý cười nào, rõ ràng là đang âm thầm oán trách trong lòng. Nhưng ta không thể nói rằng, bản thân đã từng gả cho Cố Triệu Ngang một lần rồi, có đúng không?

Thôi bỏ đi.


Chọc không nổi, chẳng lẽ ta còn trốn không được hay sao?

–– Hoá ra thực sự trốn không được.

Phụ nhân quý tộc trong kinh thành thường lễ Phật, lập lễ rồi bày tiệc, đôi ba bữa lại gửi thiệp mời mọi người đến góp vui.


Thiệp mời lần này tới từ Ôn phủ, như thường lệ, cũng được gửi tới nhà ta. Ôn gia và Chu gia từ lâu đã có mối giao hảo, thế nên dù biết phía trước có thể dấn thân vào ổ sói, ta vẫn phải cắn răng đi dự tiệc.

Dưới mái nhà chính, một đám tiểu thư lạ mặt nhìn về phía ta che miệng cười trộm.


"Xem kìa, nàng chính là vị tiểu thư Chu gia từ chối lời lời cầu hôn của Cố Thế tử."


"Ta cảm thấy cũng chẳng ra gì, một bộ dáng nhỏ nhen thấp kém."


"Người như vậy mà cũng dám không để mắt đến Định Quốc Công phủ? Chắc là làm bộ làm tịch quá đà, tự mình chuốc lấy thất bại thì có!"


"Đúng vậy, đừng nhìn nàng giả bộ bình tĩnh, có khi trong lòng đã hối hận đến chết rồi!"

Đối mặt với những lời chế giễu và mỉa mai ấy, ta chỉ tự mình nghịch nhành hải đường trong tay, không hề màng đến.

Thế đạo này vốn đã bất công với nữ tử, cho dù ta chấp nhận hôn sự này, hôm nay họ vẫn sẽ cười nhạo ta. Cũng như hiện tại, bất kể ta phản ứng ra sao, đều sẽ bị bọn họ chĩa mũi nhọn vào.

Đang cúi đầu suy nghĩ, đột nhiên có người từ bên cạnh đi qua, không sau lệch mà ập về phía ta. Ta không chống đỡ được, suýt nữa thì ngã. Dẫu thân thể không sao nhưng nhành hải đường trong tay lại bị giẫm gãy.

Ta ngẩng đầu nhìn nữ tử đang cười nhạo kia, trong lòng nghẹn cơn tức giận. Trước khi ra cửa, mẫu thân đã đặc biệt dặn dò ta phải cẩn trọng lời nói, không được xảy ra tranh cãi với người khác.

Nhưng nhịn nhục chỉ khiến người ta càng thêm coi thường!

Vậy nên, ta giả vờ choáng váng mà dựa người về phía nàng, mượn thế đẩy nàng ngã xuống đất.


"Ôi chao, tỷ tỷ đã yếu ớt như vậy, chi bằng quay về phủ nghỉ ngơi cho khỏe, đừng truyền bệnh sang người khác. Nếu không biết uống thuốc gì, cứ đến hỏi muội."

"Ngươi!"


Nữ tử giận đến tái mặt, vừa muốn đứng dậy kéo ta.
Đột nhiên, từ nơi không xa truyền đến một giọng nam trầm thấp, lạnh lùng ngăn lại động tác của nàng.

"Chu đại cô nương."

Ta nhìn về phía phát ra âm thanh. Nhìn thấy bóng dáng cao gầy ấy đứng ngược sáng, nhất thời sững sờ.

Hôm nay Cố Triệu Ngang mặc một bộ trường bào ống tay rộng màu lam bảo. Chất liệu, kiểu dáng, hoa văn đều giống hệt bộ ta đã đặt may cho hắn ở kiếp trước.

Khi đó, hắn mặc trong tiệc mừng thọ bốn mươi tuổi. Ta nhìn thấy còn không nhịn được khen một tiếng rất đẹp.


Sao… sao lại có thể trùng hợp như vậy?

Giữa ánh mắt của bao người, Cố Triệu Ngang bước qua hoa viên, dừng lại cách ta ba thước.


"Ôn phu nhân biết nàng thích hoa hải đường, đặc biệt sai ta đến nói một tiếng, rằng ở hậu viện còn trồng rất nhiều."

Ta ngầm hiểu ý.


Người hầu và ma ma trong Ôn phủ nhiều như vậy, đâu cần làm phiền thế tử tự mình truyền lời? Cố Triệu Ngang đây là đến thay ta giải vây.

Lòng dạ bỗng dâng lên ấm áp. Ta cúi đầu chắp tay hành lễ, định mở miệng cảm tạ. Nhưng không biết vì gần đây tâm trạng xáo trộn hay do bộ áo lam kia quá đỗi rực rỡ.


Ta chăm chú nhìn vào hoa văn trên vạt áo hắn, lại vô thức thốt lên.


"Đa tạ phu quân."

Cố Triệu Ngang khựng lại: "……?"


Ta: "……!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play