“Nhờ có sự nhắc nhở của công tử, ta nhất định sẽ sớm phòng bị, tránh khỏi những hiểm nguy.”
“Nhưng ta không muốn né tránh.”
Giọng hắn khẽ trầm xuống, đôi môi mím lại, ánh mắt thoáng chút uất ức.
“Ta và phụ thân thường xảy ra bất hòa, nếu không có nàng ở giữa hòa giải, đời này chắc chắn chúng ta sẽ càng ngày càng xa cách.”
“Mỗi lần từ quân doanh trở về, ta đều không ngủ ngon giấc. Không có hương liệu nàng điều chế, chỉ e cả đêm ta chỉ có thể trằn trọc.”
“Còn nữa.”
Sau một hồi nói năng như đứa trẻ hờn dỗi, hắn giơ tay chỉ lên vai mình.
“Không lâu nữa ta sẽ phải xuống phía Nam trấn áp thổ phỉ. Khi đó, sẽ có một mũi giáo suýt xuyên qua chỗ này, máu chảy đầm đìa. Cho dù vết thương lành lại vẫn sẽ thường xuyên hành hạ ta đau đớn.”
“Nếu không có nàng ở bên đêm đêm đắp thuốc, ta làm sao chịu nổi đây?”
Ta sững người.
Hai đời, ta chưa từng thấy một mặt này của hắn, cứ như đang làm nũng, lại có chút vô lý. Nhưng nhớ lại cảnh hắn khi ấy bị thương nặng đến hấp hối, lòng ta chợt nhói đau.
Ta nghiêng mặt, ép bản thân không được dao động.
“Những điều công tử vừa nói, người khác cũng có thể làm, không nhất thiết phải là ta.”
“Nhưng ta chỉ muốn nàng, không muốn ai khác.”
Lời nói của hắn theo gió đêm nhẹ nhàng len vào tai, tựa như một sợi lông vũ cào nhẹ vào đáy lòng. Giây lát sau, hắn nâng tay lên muốn chạm vào ta nhưng đến giữa chừng lại buông xuống.
“Cẩm Diệu.”
Hắn đột nhiên gọi thẳng tên ta, giọng nghẹn ngào khẽ run.
“Hay là… nàng thực sự đã yêu Ninh Trác Viễn?”
Càng nói càng xa vời.
Ta thở dài, đáp:
“Thế tử chẳng qua là đã quen với việc có ta bên cạnh mà thôi.”
“Kiếp trước, Thế tử có đại ân đối với ta. Ta làm gì cho ngài cũng là việc phải làm, không cần ghi nhớ trong lòng.”
“Nhưng đời này…”
Ta vốn định khéo léo từ chối, nhưng không hiểu sao, nhìn gương mặt ấy, lòng lại dâng lên một nỗi xúc động khó tả.
“Ta nghĩ ân tình giữa ta và Thế tử đã được thanh toán xong rồi.”
“Kiếp này không cầu nhân duyên, chỉ mong giữ lòng thanh thản.”
Hai đời làm thê tử của hắn, những việc thân mật nhất cũng từng trải qua. Thế nhưng khi nói lời này, mặt ta vẫn đỏ bừng.
“Thanh thản…”
Hắn lặp lại lời ta, trong mắt ánh lên một tia sáng.
Không biết nghĩ đến điều gì, nét mặt hắn giãn ra, đôi môi thấp thoáng ý cười. Không đợi hắn nói thêm, từ ngoài cửa bỗng vang lên tiếng hỏi của nha hoàn:
“Cô nương, người đã dậy rồi sao?”
Tiếng bước chân gấp gáp tiến lại gần.
Ta vô thức đẩy hắn ra, “Mau đi đi, đừng để người khác phát hiện.”
Hắn bật cười, vịn lấy khung cửa sổ, mỉm cười đáp:
“Ta biết nàng muốn gì rồi.”
“Cẩm Diệu, nàng đợi ta.”
Một cơn gió lớn ập đến, cửa sổ khép lại. Nha hoàn vừa lúc cầm đèn đi tới, kinh ngạc hỏi:
“Cô nương sao mặt lại đỏ như vậy? Chẳng lẽ bị trúng gió rồi?”
Tim ta đập thình thịch, cố trấn tĩnh:
“Không sao, chỉ là vừa mơ một giấc mơ thôi.”
10
Hắn bảo ta đợi, nhưng không nói là đợi bao lâu.
Từ đêm hôm ấy, hắn chẳng hề lộ diện mà chỉ sai người hầu ngày ngày trèo tường đưa đồ đến. Không phải là những vật quý giá, nhưng đều là những thứ ta thường dùng, tựa hồ đã chuẩn bị kỹ lưỡng để chiều lòng ta.
“Thế tử đã bốc sẵn đơn, dặn người ở Vọng Xuyên Lâu chế biến. Nói rằng cô nương nhất định sẽ thích món điểm tâm này.”
Hôm ấy, tên gia nhân hớn hở dâng lên một đĩa bánh Ngọc Tín Tô.
Ta liếc nhìn, bất giác nuốt nước miếng. Sớm đã biết trí nhớ của hắn tốt, nhưng không ngờ hắn có thể chú ý đến từng chi tiết nhỏ đến mức không chê vào đâu được.
Món bánh Ngọc Tín Tô này, kiếp trước ta rất thích ăn.
Nhưng đó là món chỉ xuất hiện sau mười năm nữa, vậy mà hắn đã khiến người ta làm ra trước.
Chịu khổ thế nào cũng không nên làm khổ miệng mình. Giằng co nhiều ngày, cuối cùng ta ngượng ngùng nhận lấy lễ vật đầu tiên này, lại không nhịn được mà hỏi:
“Sao không thấy thế tử nhà ngươi đâu?”
Tên gia nhân lập tức sáng mắt lên, lộ ra vẻ như trút được gánh nặng:
“Cô nương cuối cùng cũng hỏi tới rồi. Thế tử nhà chúng tôi đi xuống phía Nam rồi.”
“Để trấn áp giặc cướp?”
Hắn lắc đầu, “Tiểu nhân không rõ, thế tử chỉ dặn nếu cô nương có hỏi, bảo rằng cô nương cứ yên tâm.”
Lòng ta chợt nặng trĩu. Tính toán thời gian, tai họa ở phía Nam vẫn chưa xảy ra. Hắn xuống phía Nam lần này, rốt cuộc đang có toan tính gì đây?
Nhớ đến vết thương trên vai hắn từng chịu, tim ta bỗng đập mạnh, không tài nào yên được.
11
Ngày tháng trôi qua không nhanh không chậm cũng đã hơn một tháng, ta cũng dần quen với sự xuất hiện của người hầu. Gần đây, ta càng ngày càng trông mong tin tức từ đoàn hát, mỗi ngày đều ngóng nhìn tường đầu, đợi hắn mang về tin tức của gành hát trở về.
Hắn nói, Cố Triệu Ngang đã để lại cho hắn một cuốn sách kỳ lạ, đoán định mọi chuyện như thần. Khi nào gánh hát vào kinh diễn, diễn vở kịch gì, mấy tháng trước đã viết xong.
"Cô nương, cô nói Thế tử của chúng ta có phải thần tiên tái thế hay không?" Hắn hỏi.
Ta cười mà không đáp.
Đây là gành hát mà Cố Triệu Ngang yêu thích nhất, hắn tất nhiên sẽ nhớ rõ.