Nghe tin Cố thế tử nhờ người đến cầu hôn, cả nhà trên dưới ai nấy đều vui mừng hớn hở, trừ ta.
"Vì sao?"
Nghĩ mãi không ra, cuối cùng ta vẫn không nhịn được mà hỏi thành lời.
Đời này ta mới chỉ gặp Cố Triệu Ngang hai lần, thậm chí chưa từng nói chuyện tử tế với hắn. Hắn rốt cuộc nhìn trúng ta ở điểm nào?
Trong chính sảnh, lão phu nhân Hầu phủ cười tươi như hoa, nắm lấy tay ta, dịu dàng nói:
"Đứa trẻ ngốc, tất nhiên là vì con đoan trang hiền thục, trí tuệ hơn người."
Lão phu nhân kể, việc mời bà đến cầu hôn là ý của chính Cố Triệu Ngang.
"Ta còn lo tiểu tử ấy lạnh lùng như tảng băng, hôn sự sẽ kéo dài mãi. Không ngờ, hoá ra lại là kiểu người âm thầm hành động."
Ta phớt lờ ánh mắt cảnh cáo của cha mẹ, tiếp tục hỏi:
"Vậy thế tử còn nói gì khác không?"
"Có, có chứ!"
Nam tử đi cùng lão phu nhân nhanh chóng xen vào. Ta nhận ra hắn, chính là người hầu thân tín bên cạnh Cố Triệu Ngang sau này. Người này ăn nói trơn tru, liên tục kể:
"Thế tử nói, hôm dự yến hội ngắm hoa, nhìn thấy cô nương cứu người trong lúc nguy cấp mà không bị hoảng loạn, là người trầm ổn."
"Trước đó khi đi qua tiền trang, nghe người ta khen cô nương giỏi tính toán sổ sách, rất phù hợp để quản lý chi tiêu trong nhà.”
"Rồi lúc đàm trà với người khác, có nhắc tới việc mỗi tháng cô nương đều làm việc thiện giúp người đói khổ ngoài cổng thành, chưa lần nào vắng mặt. Quả là một người có lòng từ bi như Bồ Tát."
"Thêm nữa, sáng nay thế tử lại tình cờ gặp cô nương ở Vọng Xuyên Lâu, đúng là duyên phận sâu dày, ý trời đã định."
Hoá ra là vậy.
Cố Triệu Ngang cho rằng tính tình ta trầm ổn, làm thế tử phi hẳn có khả năng chủ trì đại cục. Ta giỏi quản lý nội vụ, sau này có thể giúp hắn quán xuyến quốc công phủ, san sẻ gánh nặng. Danh tiếng ta tốt, phẩm hạnh đoan trang, sẽ làm rạng danh phủ quốc công.
Người hắn muốn không nhất định phải là ta, chỉ là các tiêu chí của ta trùng hợp đáp ứng điều kiện thế tử phi mà hắn cần thôi.
Bất giác, ta nhớ lại lời Chu Cẩm Hinh từng nói:
"Cố Triệu Ngang cưới ai cũng được."
Phải thừa nhận, câu nói này thực sự đã trở thành cái gai trong lòng ta.
Kiếp trước, bởu vì áy náy lẫn xấu hổ, ta đã tận tâm tận lực cả đời ở quốc công phủ. Dù sau này được hưởng vinh hoa phú quý, nhưng ta vẫn luôn hạ thấp bản thân, không dám mở lòng, cũng chưa từng nếm trải cảm giác phu thê đồng tâm, gắn bó khăng khít.
Con người ai cũng có quyền yêu thích, đó là lẽ thường.
Đời này, ta chỉ mong tìm được người thực sự yêu thương mình, sống những ngày tháng được trân trọng và nâng niu.
Nghĩ vậy, ta hít sâu một hơi, kiên quyết nói:
"Phiền tiểu lang quân chuyển lời tới thế tử nhà các người."
"Ta không được như lời ngài ấy nói, e rằng sẽ phụ lòng rồi."
Lời vừa dứt, mọi người trong phòng đều nhíu mày, im lặng hồi lâu.
Một lúc sau, lão phu nhân lên tiếng trước:
"Đại cô nương ý là…"
Ta mỉm cười, cúi người hành lễ.
"Đa tạ lão phu nhân yêu mến."
“Cẩm Diệu… không gả."
6
Trời nhá nhem tối.
Quốc công phủ đèn đuốc rực rỡ.
Cố Triệu Ngang ngồi ngay ngắn bên án thư, vừa viết vài nét lên sách, lại vừa đối chiếu.
Lại khớp nữa rồi.
Kể từ khi sống lại, hắn lập tức ghi chép lại toàn bộ những sự kiện đã trải qua ở kiếp trước. Quả nhiên, mọi chuyện đều trùng khớp.
Chỉ có một việc khác biệt.
Yến hội ngắm hoa năm ấy, người rơi xuống nước không phải là Chu Cẩm Diệu.
Cố Triệu Ngang vốn cẩn thận từng li từng tí, không cho phép xảy ra bất kỳ sai sót nào. Sống lại một đời, hắn chưa từng nghĩ đến việc thay đổi điều gì. Chỉ mong cứ theo trình tự mà sống, mọi chuyện thuận lợi, không phát sinh vấn đề ngoài ý muốn là được rồi.
Thế nhưng ngày hôm đó, lần đầu tiên hắn làm một việc khác với kiếp trước: không nhảy xuống nước cứu người.
Trong khoảnh khắc đối diện với ánh mắt của Chu Cẩm Diệu, hàng ngàn suy nghĩ lập tức lóe lên trong đầu hắn. Câu hỏi quanh quẩn nhất chính là:
Chu Cẩm Diệu không phải thê tử của mình, việc này có quan trọng không?
Cố Triệu Ngang chưa từng nghĩ đến khả năng này, thoáng chốc lại có cảm giác đang tự làm khó chính mình.
Khi hắn hoàn hồn, người rơi xuống nước đã được cứu lên bờ. Không hiểu sao, lúc này hắn lại thở phào nhẹ nhõm.
Tối hôm đó, trên sách hắn ghi thêm một dòng chữ:
"Cưới Chu Cẩm Diệu."
Kiếp trước là nàng, kiếp này cũng phải là nàng. Nếu không, tất cả sẽ đi chệch hướng.
Cố Triệu Ngangkhẳng định, trong kinh thành, không, là trên đời này, không thể tìm được người thứ hai thích hợp làm chủ mẫu quốc công phủ như Chu Cẩm Diệu.
Mấy chục năm qua, nàng trầm ổn tựa hồ nước, điềm tĩnh dung chứa hết thảy mọi điều vụn vặt xen lẫn rối ren. Chỉ cần ở gần nàng, hắn liền cảm thấy an yên.
Cố Triệu Ngang cũng chắc chắn rằng, tương lai quốc công phủ không thể thiếu nàng.
Nhưng…
Có vẻ như Chu Cẩm Diệu không nghĩ vậy.
Ở Vọng Xuyên Lâu người đến kẻ đi, nàng lại ngang nhiên trò chuyện vui vẻ cùng một nam tử trong nhã gian.
Cái gì mà “Cẩm Diệu muội muội."
Cái gì mà "Ninh công tử không tầm thường"
Toàn những lời ngọt ngào đáng ghét, đúng là không biết liêm sỉ!
Cố Triệu Ngang kiềm chế cơn tức, cố giữ bình tĩnh đến gặp nàng một lần, sau đó tìm hiểu về tên họ Ninh kia.
"Nghe nói Chu phu nhân rất vừa lòng với hắn?"
Thuộc hạ gật đầu.
Cố Triệu Ngang nghiến chặt răng, lập tức viết một phong thiệp đưa cho hắn.
Người kia sửng sốt:
"Việc trọng đại như cầu hôn, thế tử không bàn với quốc công gia và phu nhân sao?"
"Không cần."
Cố Triêụ Ngang chẳng muốn chần chừ thêm nữa. Nếu còn tiếp tục trì hoãn, e rằng mọi chuyện sẽ càng lúc càng rối rắm.
Chỉ có đưa Chu Cẩm Diệu về bên mình sớm ngày nào, hắn mới yên tâm ngày ấy.
Bên Chu phủ chắc chắn sẽ không từ chối mối hôn sự tốt như vậy. Gia đình hắn cũng chẳng thuộc kiểu cổ hủ, loại chuyện "tiền trảm hậu tấu" như thế này hoàn toàn có thể thông cảm được mà.