Chẳng mấy chốc bên ngoài trường quay đã tụ tập một đám đông lớn, dựa theo danh sách Sơ Dụ xếp thứ mười lăm, phía trước không quá đông cũng chẳng quá ít người, cậu chán đến chết mà đứng cùng Kinh Nghiên chờ nhân viên công tác gọi tên, xung quanh thi thoảng vang lên vài tiếng xì xào bàn tán.

"Cậu có thấy Ngụy Tử Vũ chưa?"

"Cái cậu Thái tử gia ấy à? Chẳng phải đang đứng chình ình ngay trước đám đông sao? Nổi bật như vậy, ai mà không nhận ra."

"Vị trí debut năm nay của Thái tử gia chắc chắn đã được định sẵn rồi nhỉ?"

"Chuyện ai cũng biết thì đừng nói toạc ra như thế nữa... Tôi cược cậu ấy sẽ đứng top 1 bảng xếp hạng bình chọn cuối cùng với khoảng cách cách biệt đấy."

"Không bàn chuyện đó, nhưng phải công nhận Thái tử gia đẹp trai thật, trong cả cái trại này, có ai đẹp hơn cậu ấy không?"

"Nếu nói người đẹp nhất, vậy cậu để Giang Trình Lộ ở đâu, lúc thử kính vừa nhìn thấy khuôn mặt cậu ấy, tôi đã nghĩ ngay tập đầu tiên chắc chắn sẽ lên hot search."

"Giang Trình Lộ đúng là đẹp thật, nhưng cậu ấy không có hậu thuẫn, không có gia cảnh, chỉ vác theo một công ty tệ hại không thể vực dậy nổi, thật tội nghiệp."

Sơ Dụ đứng giữa đám đông, tiếng bàn tán xung quanh vào tai trái ra tai phải, mí mắt cậu bắt đầu từ từ sụp xuống, nhìn qua rõ ràng là mệt mỏi chán nản đến chết, dường như chỉ chực ngã xuống ngay giây tiếp theo, may mà Kinh Nghiên kịp thời đỡ lấy cậu: "Đừng nói là cậu sắp ngủ gục rồi đấy nhé?"

Sơ Dụ nhíu mày khó nhọc lắc đầu, nhưng nghĩ đến việc lát nữa mình phải biểu diễn tài năng trước máy quay, mà đoạn video còn được đưa lên mạng cho hàng nghìn, hàng vạn khán giả xem, cậu lại cảm thấy thà ngất xỉu luôn thì hơn. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

"Này, các cậu có để ý một người tên là Sơ Dụ không, lúc tôi thử kính xong có chạm mặt cậu ấy, tôi thấy cậu ấy cũng rất đẹp trai, chẳng thua gì Ngụy Tử Vũ hay Giang Trình Lộ đâu!"

Cơ thể Sơ Dụ vốn đang lảo đảo bỗng dưng run rẩy một cái.

"Chưa nghe qua, Sơ Dụ là ai thế? Tôi chẳng có ấn tượng gì cả."

"Để tôi tìm xem, lúc nãy tôi cũng nghe thấy tên cậu ấy trên loa phát thanh, chắc đang ở gần đây thôi..."

Sơ Dụ mặt không cảm xúc lấy từ túi áo ra một cái khẩu trang đen đeo lên tai, tiện thể kéo nốt mũ áo khoác lên che mặt, sau đó lùi ra sau lưng Kinh Nghiên.

Kinh Nghiên: "..." 

Cậu ấy khẽ giật khóe miệng, rồi thông cảm chọn cách giúp người bạn nhỏ mắc chứng sợ xã hội che chắn bớt những ánh mắt tò mò xung quanh.

Sơ Dụ khi xuyên vào đây đã thay thế hoàn toàn cả tên lẫn mặt của nhân vật pháo hôi Giáp ban đầu, gương mặt của nguyên chủ trước đây trong giới giải trí chỉ thuộc dạng bình thường, nên dù có công ty hậu thuẫn, nguyên chủ vẫn không thể giành được bao nhiêu thời lượng lên hình trong chương trình, lượng fan từ lúc đầu khá ổn dần tụt dốc xuống đáy, sau đó lại có một loạt phốt nổ ra như chất xúc tác, biến cậu ấy thành chuột chạy qua đường bị người người phỉ nhổ, cuối cùng cậu ấy bị loại ở vòng hai mà không có lấy một cơ hội lật ngược tình thế.

Đánh giá về kết cục của nhân vật mình đảm nhận, Sơ Dụ chỉ có một câu: Tốt lắm, vốn dĩ cậu cũng chẳng muốn sống.

Sau khi bị loại, có lẽ tốt nhất là dọn đồ, cuốn gói, rồi ra gầm cầu sống tạm, ban ngày bày sạp dán màn hình điện thoại cho người qua đường, ban đêm ngủ ngon lành dưới gầm cầu, làm một người vô gia cư chất lượng cao, có khi cuộc sống đó còn thoải mái hơn việc vùng vẫy trong giới giải trí hỗn loạn, đầy rẫy yêu ma quỷ quái này.

Do hiện tại gương mặt của Sơ Dụ đã đổi thành mặt thật từ thế giới trước kia, những người từng gặp qua cậu sẽ bị rối loạn ký ức, tuy bây giờ chưa có nhiều người chú ý đến việc này, nhưng theo tiến trình của chương trình, chắc chắn sẽ ngày càng có nhiều người nhận ra ngoại hình của cậu thậm chí còn vượt trội hơn cả những nhân vật chính khác.

"Ký chủ, cậu có nghe thấy hai cái tên kia không?" Hệ thống hỏi trong đầu cậu.

Sơ Dụ chớp mắt, rồi mệt mỏi uể oải nhắm mắt lại.

Thái tử gia?

Cậu chỉ nhớ mỗi cái danh xưng này.

"Đúng vậy, Thái tử gia chính là Ngụy Tử Vũ, còn Giang Trình Lộ cũng là một trong các nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết này!" Giọng điệu hệ thống dần trở nên kích động: "Ký chủ, cậu phải tiếp cận bọn họ, thâm nhập vào nội bộ kẻ thù, thu thập tình báo, hạ gục bọn họ, cậu chính là nhân vật chính!" ( truyện trên app T Y T )

Sơ Dụ nhíu mày, ngón tay thon dài chỉ vào mình: Tôi á?

Cậu có muốn nói lại lần nữa không?

"…" Hệ thống nghẹn lời, nhận ra mình vẫn chưa hoàn toàn thích nghi với sự thật mình đã thay đổi ký chủ: "Xin lỗi vì đã làm phiền, ký chủ trước của tôi là một người cuồng nhiệt với những bộ truyện tranh thiếu niên máu lửa nhưng lại đi thần tượng một loạt nhân vật phản diện, ngày nào cũng cùng tôi cổ vũ đầy khí thế, tôi đã vô thức quen với cách nói chuyện của cậu ấy rồi."

Mặc dù trông như đã ngủ say nhưng đầu óc của Sơ Dụ vẫn tỉnh táo, thỉnh thoảng lại trò chuyện vu vơ với hệ thống trong não: Sau đó tên cuồng nhiệt đó thế nào rồi?

"Hoàn thành nhiệm vụ rất suôn sẻ, chỉ là khi rút thăm phán xét cuối cùng lại trúng một vé tái sinh lần hai kèm lương gấp ba, cậu ấy suy nghĩ một lúc rồi đồng ý, giờ đã chuyển sang làm việc trong thế giới phim thần tượng thanh xuân Mary Sue rồi."

À, Sơ Dụ cảm thấy khó mà đánh giá được, cục xuyên sách của các người định mức tự do cao vậy sao? Gì cũng có thể rút thăm được à? Số lượng kết cục phân nhánh này gần bằng một game thế giới mở rồi.

"Cho nên mới gọi là hộp mù mà, chủ yếu là để xem may hay rủi thôi."

Hệ thống nói xong còn lắc lắc đầu, nghiêm túc trở lại: "Không đúng, lạc đề rồi, để tôi giới thiệu sơ lược về tình hình của công chính và thụ chính đã."

Ngụy Tử Vũ, công chính của tiểu thuyết, đặt trong thế giới quan ABO thì chính là Alpha đỉnh cấp, Thái tử gia của giới quyền quý Bắc Kinh, con cả của nhà hào môn đứng đầu, từ khóa gồm bá đạo, ngây thơ, cảnh kinh điển là bóp cằm nhân vật thụ chính, ép sát người ta vào tường, vừa cười lạnh vừa từng bước ép sát: "Cậu nghĩ tôi đến đây là vì ai hả? Cậu cho rằng tôi để mắt đến chút danh tiếng trong giới giải trí nhỏ bé này ư?"

Giang Trình Lộ, thụ chính của tiểu thuyết, gia đình phá sản vì ba mê cờ bạc nợ đến một tỷ, mẹ mắc ung thư nằm liệt giường, còn có một cô em gái nhỏ tuổi ngây thơ vẫn đang đi học, từ khóa gồm quật cường, thuần khiết, cả người toát lên vẻ tan vỡ đến tột cùng.

Không sai, chính là kiểu thiết lập kinh điển trong truyện cường thủ hào đoạt, mẹ bệnh, ba mê bài bạc, em đi học, còn bản thân thì tan vỡ.

Cậu ấy và Thái tử gia là thanh mai trúc mã, tình cảm giữa hai người vì gia tộc vướng mắc yêu hận tình thù mà dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, khi tham gia trại tuyển chọn Giang Trình Lộ đã đơn phương quyết định cắt đứt mọi quan hệ với Thái tử gia, muốn làm lại từ đầu, nhưng vì công ty ký hợp đồng quá kém, chỉ muốn kéo cậu ấy xuống để cho các hậu bối cùng công ty hút máu, nên cậu ấy phải sống những ngày khổ sở như bước trên băng mỏng, dẫu vậy nhờ gương mặt yếu đuối đáng thương dễ thu hút sự chú ý cùng kịch bản đội trưởng ấm áp dẫn dắt ba người khác, cậu ấy vẫn gặt hái được không ít độ nổi tiếng.

Cảnh kinh điển: Bị công chính áp vào tường từng bước ép sát, nhưng vẫn kiên cường ngẩng cao đầu, nước mắt lăn dài từ khóe mắt khuất trong bóng tối: "Tôi không cần cậu bố thí, tự tôi cũng có thể làm rất tốt."

Cuốn tiểu thuyết dài đến hơn một triệu chữ, mà có hơn tám trăm nghìn chữ chỉ để miêu tả sự giằng co, tan hợp giữa công chính và thụ chính, lửa thiêu đi rồi lại bùng lên, may là lấy đề tài thanh xuân thực tập sinh, chứ nếu đặt trong bối cảnh hào môn đô thị, e rằng số giấy chứng nhận kết hôn và ly hôn của hai người cộng lại cũng có thể chơi bài tây rồi.

Cậu ấy chạy, cậu ta đuổi, cả hai đều không thể thoát.

Còn Sơ Dụ, cậu đang nghĩ xem trong trại tuyển chọn liệu có thể chơi bài tây được không.

"Số mười lăm, Sơ Dụ, Sơ Dụ đâu rồi?"

Ngoài trường quay, một nhân viên công tác gọi tên, Kinh Nghiên nhân cơ hội đẩy Sơ Dụ ra, la lớn: "Thầy ơi, cậu ấy ở đây!"

Ngay lập tức, ánh mắt của mọi người xung quanh đều đồng loạt đổ dồn về phía Sơ Dụ.

Sơ Dụ lập tức trở thành tâm điểm của đám đông, cậu xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, nhưng khuôn mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng, đeo khẩu trang phối mắt lạnh, đôi chân dài sải bước băng qua đám đông đi vào trường quay, dáng đi như mang theo gió, trông thoáng chốc giống như Phó Hàn Tùng hồi chưa bị lộ chuyện đi giày độn đế mười ba phân.

"Ngầu thật đấy." Người xung quanh thì thầm to nhỏ.

"Sao ra quay vlog mà còn đeo khẩu trang? Tôi muốn nhìn mặt cậu ấy mà chẳng thấy rõ gì cả."

"Dáng người này, khí chất này, đại mỹ nam chắc luôn, tí nữa quay phát sóng chắc chắn sẽ bùng nổ."

"Các cậu chưa nghe về cậu ta à? Dính đầy phốt đấy."

"Hả, thật không? Kể chi tiết đi…"

"Chính là hồi trước trong công ty cậu ta…"

Sơ Dụ cứ thế bước vào trường quay giữa những lời bàn tán xì xào, tai cậu nghe rất rõ, nhưng tinh thần thì không được tốt lắm.

Mỗi lần gặp phải tình huống đông đúc kiểu này, cậu lập tức chuyển sang chế độ tiết kiệm năng lượng, đứng bất động tại chỗ như một khúc gỗ, hai tai tự động đóng kín, mặc cho các âm thanh lướt qua bên tai, cậu hoàn toàn không nghe thấy một chữ nào.

Trong trường quay không có ai khác, chỉ có đạo diễn phụ trách ghi hình thông qua bộ đàm từ xa, truyền lời với cậu qua ống kính: "Bây giờ cậu hãy tự giới thiệu về bản thân trước, sau khi giới thiệu xong thì thực hiện một màn biểu diễn tài năng trong vòng một phút, khi đèn chỉ thị sáng lên, chúng tôi sẽ bắt đầu ghi hình."

Sơ Dụ liếc nhìn cái đèn chỉ thị trước mặt vừa tắt đi, chậm rãi gật đầu.

"Bíp bíp ——" Ánh sáng màu cam đỏ lập tức bật lên, đạo diễn bên kia nhấn nút ghi hình, nhìn vào màn hình hiển thị thấy thực tập sinh cúi đầu chào ống kính, vẻ mặt không biểu cảm nói: "Xin chào mọi người, tôi là Sơ Dụ đến từ Giải trí Thiên Tinh."

Nhân viên đứng gần cửa làm khẩu hình và động tác tay ra hiệu cho cậu "sống động một chút".

Sơ Dụ nhìn thấy sau đó mơ hồ chớp chớp mắt.

"Được rồi, tiếp theo cậu có thể biểu diễn tài năng của mình." Đạo diễn nhìn ra thực tập sinh trước mặt có vẻ là người không thích nói chuyện, loại người hướng nội trong trại không phải không có, nhưng so với những người hoạt bát cởi mở, mức độ thu hút chủ đề và điểm nhấn của họ kém hơn rất nhiều, nên anh ấy cũng không quá kỳ vọng, chỉ nói một câu rồi đợi cậu biểu diễn xong để chuyển sang người tiếp theo.

"Vâng, tôi sẽ biểu diễn…" Sơ Dụ hít một hơi thật sâu, suy nghĩ một chút vẫn quyết định giữ chút hồi hộp, tránh cho câu nói sau trở nên quá đột ngột: "Tôi am hiểu về nhạc cụ nhất."

"Là gì vậy?" Đạo diễn kiên nhẫn tiếp lời.

"Là đánh trống rút lui."

Vừa dứt lời, cậu đưa tay gõ ba cái "cộp cộp" vào bức tường gần nhất bên cạnh mình.

Sau đó dứt khoát cúi đầu chào, nói lời tạm biệt: "Phần trình diễn của tôi đã kết thúc, cảm ơn mọi người."

Chàng trai với dáng người cao ráo, gương mặt nổi bật xoay người rời đi, bóng lưng dứt khoát kiên định, không chút vương vấn, thậm chí toát lên một vẻ nhẹ nhõm và vui vẻ kỳ lạ.

"…"

Cả trường quay yên lặng như tờ, có lẽ vì chưa từng thấy màn trình diễn nào như thế này.

"Đạo diễn?" Biên tập viên bên dưới cẩn thận xin chỉ thị từ cấp trên: "Đoạn này…"

Đạo diễn thoáng sững sờ, rồi suy nghĩ một chút, phất tay dứt khoát: "Để lại đi."

"Hả? Không cắt sao?"

Đạo diễn đặt mình vào góc nhìn của khán giả xem video, cảm thấy mười giây trình diễn tài năng ngắn ngủi nhưng không sợ trời không sợ đất của thực tập sinh này cũng chưa chắc đã không phải là một điểm nhấn hài hước: "Cậu ta dám chơi chúng ta thế này, chúng ta có gì mà không dám giữ lại?"

Từ lúc bước vào đến lúc rời đi, thời gian gộp lại chưa đến nửa phút, quy trình nhanh chóng đến mức khiến tất cả những người bên ngoài chờ đợi đều kinh ngạc.

"Cậu xong rồi à? Nhanh vậy?" Kinh Nghiêm thấy cậu bước ra, giật mình hỏi.

Sơ Dụ gật đầu, tiện thể ở trong đầu nói chuyện với hệ thống: Tôi vừa rồi hài thật đấy.

Hệ thống đang đau đầu vì độ khó bảo của đứa nhỏ nhà mình vượt xa dự đoán, đúng kiểu không muốn tranh giành bất kỳ cơ hội lên hình và thể hiện bản thân nào, nghe giọng điệu của cậu, cơn đau đầu càng tăng thêm: "Cậu còn thấy vui nữa hả?"

Đúng vậy, cậu thường tự thấy buồn cười với chính sự vô tích sự của mình.

Vì khi ghi hình không được đeo khẩu trang nên bây giờ là lúc lộ diện hoàn toàn, mắt thấy Kinh Nghiên ngay sau đó sẽ bước vào trường quay, cậu chán nản tựa vào một gốc cây dương gần đó, càng lúc càng thấy nhàm chán, hệ thống vẫn đang kêu gọi trong đầu cậu hãy xem lại cốt truyện gốc, nghiên cứu chút văn học hố lửa cùng chiến lược lội ngược dòng, nhưng Sơ Dụ chỉ muốn tìm một nơi không người nằm xuống, tránh xa mọi thứ để nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Khi đang ngẩn người ánh mắt cậu thường vô hồn, nhưng người ngoài không nhận ra, chỉ cảm thấy cậu đang chăm chú nhìn ai đó giữa đám đông.

Cho đến khi có người tưởng rằng mình đang bị cậu nhìn chằm chằm bước ra khỏi đám đông, tiến đến trước mặt, cậu mãi lâu sau mới phản ứng lại có một sinh vật sống đang đứng ngay trước mặt mình.

"…Cậu là Sơ Dụ đúng không?"

Nghe thấy vậy, Sơ Dụ miễn cưỡng nâng mí mắt lên nhìn người đối diện, chiều cao gây áp lực mạnh mẽ, lông mày như sắp nhíu thành hình chữ xuyên "川", rõ ràng là một chàng trai chỉ hơn hai mươi tuổi đầu, khuôn mặt cũng anh tuấn sắc nét, nhưng trên người lại mang một khí chất trưởng thành ba mươi tuổi đặc trưng, toàn thân toát lên vẻ trầm mặc lại nhẫn nhịn của một tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết ngược luyến.

"Chúng ta đổi nơi khác nói chuyện riêng một lát, được không?"

Ôi, nhân vật nam chính trong truyện hỏa táng tràng đến rồi đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play